Sau khi Lương Lực Cường và Lộ Sa phải chịu hậu quả mà họ đáng bị nhận lấy thì Lương thị cũng bắt đầu rục rịch chuyện tuyên bố phá sản. Mặc dù là anh em tốt nhưng đối với những việc này thì Đỗ Hoành Dương cũng không biết phải giúp thế nào… Một bên là anh em tốt, một bên là gia đình vợ. Nếu giúp đỡ anh em thì xem như là giúp đỡ kẻ thù của vợ. Còn nếu không giúp đỡ anh em thì người đời sẽ bàn tán về việc này, nói anh ăn cháo đá bát, trước kia Đỗ Thị khó khăn thì Lương gia hoàn toàn giúp đỡ hết mình, bây giờ Lương gia gặp đại nạn anh liền ngoảnh mặt làm ngơ.
Đỗ Hoành Dương thật sự đau đầu rồi, Trình Mộc Cát cũng hiểu cái khó xử của anh, liền nhẹ nhàng nói:
– Anh hãy làm những gì mà anh muốn.
– Em có giận anh không?
– Anh nghĩ gì vậy, làm sao em lại giận anh.
Đỗ Hoành Dương mỉm cười, vợ anh đúng là rất hiểu chuyện. Nhưng không để anh chủ động giúp đỡ thì em gái yêu quý của anh chính là Đỗ Khánh Huyền, cô ấy đã sớm không nhịn được.
Những ngày này, Lương Mục Phàm ngày đêm buồn chán, công việc của Lương Thị cũng không còn tốt như trước nữa, những cổ đông ngày càng ngán ngẩm với cái tập đoàn này, họ càng cố gắng tìm kiếm một nơi để bám trụ thay vì Lương Thị sắp phá sản, trong thời buổi nguy cấp như thế này thì Đỗ Khánh Huyền đã năn nỉ cha và anh trai để giúp đỡ anh.
– Cha, anh hai… Hai người có thể giúp đỡ Mục Phàm được không?
– Huyền Nhi, con biết Lương Thị đã làm gì với gia đình chị dâu của con không?
– Cha, là Lương Lực Cường chứ không liên quan đến anh Mục Phàm và chị Thoại Di, họ là người vô tội. Giống như chị dâu vậy, chị ấy vô tội.
Nghe thấy em gái cầu xin như thế thì Đỗ Hoành Dương cũng không biết nên xử lý như thế nào, anh nhìn sang vợ mình nhưng Trình Mộc Cát chỉ gật đầu một cái, hiểu ý vợ Đỗ Hoành Dương liền đồng ý giúp đỡ Lương Thị.
Sau đó không lâu thì Đỗ Khánh Huyền và Lương Mục Phàm kết hôn.
Hai tháng sau, bây giờ thì Đỗ Khánh Huyền cũng đã kết hôn được hai tháng, trong nhà bất giác lại thấy thiếu đi tiếng cười giòn giã của con bé. Nhưng mà… Điều khiến cho cô lo lắng bây giờ chính là việc bệnh tình của cô tiến triển ngày càng xấu, chị Thiên Ái còn nói nếu cô muốn sinh con thì phải làm phẫu thuật… Nhưng công việc của cô nhiều như vậy, chắc chắn không thể nào nằm yên trên giường bệnh mấy tháng trời được.
Đỗ Hoành Dương cũng hiểu sự lo lắng của cô xuất phát từ đâu, anh cũng đang lựa lời để nói với cha mẹ. Nhưng họ đang mong cháu như vậy, chắc khi nghe tin này xong họ sẽ hụt hẫng lắm.
Trong bữa cơm, Đỗ Hoành Dương định bụng là sẽ nói luôn một thể, nhưng anh chỉ vừa nói:
– Cha, mẹ… Con có chuyện này…
Lúc này Trình Mộc Cát đã không thể nhịn được mà chạy vào nhà bếp nôn khan, Đỗ Hoành Dương giống như bị ai đó đánh cho quên cái lời vừa định nói, cha mẹ của anh cũng bị làm cho hốt hoảng.
– Còn không mau vào xem vợ con bị gì vậy, còn ngồi đó làm gì chứ.
– Dạ dạ.
Đến buổi chiều, Đỗ Hoành Dương đưa Trình Mộc Cát đến bệnh viện để kiểm tra, sắc mặt của Vũ Thiên Ái rất nhăn nhó, giống như là có gì đó rất nguy hiểm. Anh liền lo lắng hỏi:
– Bác sĩ Vũ, cô ấy thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ? Hay có biến chứng gì rồi? Cô mau nói đi.
– Nói cái gì? Anh cứ như con ếch nhảy vào họng tôi rồi bảo tôi nói đi, nói là nói cái gì hả cái tên đần thối kia?
Tự nhiên bị mắng khiến cho Đỗ Hoành Dương đần thối mặt, cũng ú ớ, ậm ừ rồi lại thôi. Sau đó, thì Thiên Ái thở dài, lắc đầu, nói:
– Không xong rồi, không xong rồi, nguy lắm rồi, nguy lắm rồi!
Trái tim của Đỗ Hoành Dương kịch liệt đập, như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của anh vậy. Lúc này thần sắc của anh tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, hồi hộp nghe theo từng lời từng chữ của Thiên Ái. Cô ấy nói tiếp:
– Trong bụng của cô ấy có một khối u.
Đỗ Hoành Dương hoàn toàn sụp đổ rồi, tại sao vợ anh lại phải chịu những đau đớn này. Nhưng Thiên Ái không để cho anh bớt đau buồn, liền nói tiếp:
– Nó sẽ lớn dần… Từng ngày, từng ngày… Từ hạt đậu trở thành quả dưa hấu… Sau chín tháng mười ngày thì cô ấy sẽ…
– Ý của cô là Cát Cát chỉ còn sống chưa được một năm?
Vũ Thiên Ái phì cười, nam nhân này lo lắng quá hóa rồ rồi hay sao? Chợt, Trình Mộc Cát từ bên trong phòng bệnh đi ra, nói:
– Chị Ái đừng trêu anh ấy nữa mà, anh ấy sắp khóc đến nơi rồi kìa.
Vũ Thiên Ái nhún nhún vai, anh cũng bước đến đỡ lấy cô, có chút lo lắng nhìn cô, nhưng Trình Mộc Cát vẫn nói mình không sao, nhưng anh vẫn cho rằng cô đang an ủi mình. Sau đó thì Trình Mộc Cát đưa cho anh một tấm ảnh, chỉ vào chấm đen trên đó nói:
– Khối u này là con của anh đó.