Sau năm tháng tỉnh lại từ vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng kia, An Linh chấp nhận an phận làm nhị tiểu thư nhà họ Bạch.
Kiếp trước, An Linh chỉ là một cô nhi. Hơn mười tuổi đã ra đời kiếm sống nên cô không phải là một cô gái yếu đuối gì. Nhưng tai nạn kia xảy ra xem như đã giúp cho cô thay đổi số phận.
Ngày hôm đó, cô đã cứu một sản phụ qua đường bất cẩn. Có lẽ vì thế nên ông Trời mới cho cô một cơ hội tái sinh chăng?
An Linh cảm thấy cuộc sống này rất kỳ diệu. Chúng ta chỉ cần sống tốt, chăm chỉ làm việc tốt thì sẽ nhận lại trái ngọt.
Đang thẩn thờ suy nghĩ thì cửa phòng chợt mở. Một cô gái xinh đẹp lén lút chạy vào. Đó là Bạch Mộng Lam, đại tiểu thư nhà họ Bạch cũng là chị của thân xác này.
– Mộng Linh, em đang nghĩ gì đó, chiều nay chúng ta có hẹn, em đã chuẩn bị chưa?
An Linh ngẩn ra:
– Chúng ta đi đâu? Em không nghe mẹ nói gì cả.
Bạch Mộng Lam mỉm cười thần bí:
– Xem mắt.
An Linh nhìn cô một lúc rồi cũng cười theo:
– Xem mắt? Chị hay em?
– Cả hai chúng ta. Nếu anh ta vừa mắt ai thì sẽ chọn người đó.
An Linh nghe xong chợt thấy không vui:
– Chúng ta là hàng hóa hay sao mà để anh ta có quyền đó? Nhà mình cũng đâu tệ, tại sao cha mẹ còn nhận lời?
Bạch Mộng Lam vò đầu cô:
– Em gái của tôi ơi, anh ta chính là Phí Chung Hằng nổi tiếng. Nhà họ Phí ở cái thành phố X này chính là chúa sơn lâm. Vừa đẹp trai vừa tài giỏi vừa giàu có, là con gái ai lại không muốn gả cho anh ta chứ?
An Linh từ chối cho ý kiến. Có lẽ cuộc sống của người giàu luôn là như vậy. Hôn nhân cũng gắn liền với tiền và quyền. Còn tình yêu? Có lẽ là chuyện xa vời đi.
Cô nắm lấy tay Bạch Mộng Lam năn nỉ:
– Chị, em có thể không đi không? Em không thích kiểu hôn nhân như thế này.
– Không được, cả hai nhà đã hẹn với nhau rồi. Nếu em không đi chị sợ bên nhà đó nghĩ rằng nhà họ Bạch khi dễ, sau này sẽ làm khó chúng ta.
An Linh không còn cách nào nên đành đồng ý.
Buổi chiều tại nhà hàng khách sạn Phí Thị.
Trên bàn lớn bày đầy thức ăn sơn hào hải vị. Hai nhà ai cũng có mặt đầy đủ ngoại trừ Phí Chung Hằng.
Phí phu nhân nhìn đồng hồ đã hơn mười lần, bà liên tục gọi điện nhưng không có ai bắt máy.
Ông Phí sắc mặt trầm xuống. Rõ ràng là đang tức giận. Bà nội Phí trông thấy không khí gượng gạo liền muốn dời sự chú ý.
– Nào, chúng ta cứ nói chuyện tiếp đi, vẫn còn sớm chán. Một lát nữa nhóc Hằng sẽ đến đấy mà.
Ba Bạch không nói gì, tính tình Phí Chung Hằng thế nào ông đều biết. Mặc dù nhà họ Bạch không thể sánh với nhà họ Phí nhưng vì ngày xưa ba ông đã cứu lấy ông cụ Phí một mạng nên đến bây giờ nhà họ Phí vẫn nể cái ân tình này.
Bà Bạch thì vẫn biết chuyện mà nói theo, không để xảy ra mích lòng.
Bạch Mộng Lam chán nản liền xin phép ra ngoài đi vệ sinh. An Linh cũng rời đi theo.
Cả hai chị em vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi trở ra. Nhà hàng khách sạn này thật rộng lớn, An Linh chưa thấy bao giờ. Cô cứ đứng nhìn xung quanh một lúc.
– Sao vậy? Tìm gì thế?
Bạch Mộng Lam thấy em gái đứng đó nhìn ngó thì hỏi. An Linh mỉm cười:
– Cảm thấy cảnh trong đây đẹp quá nên muốn nhìn thêm một chút thôi.
– Em thích sao, vậy để chị dẫn em đi một vòng tha hồ xem nhé?
An Linh gật đầu. Hai chị em nối đuôi nhau đi qua khắp ngõ ngách. Chợt có tiếng gọi:
– Bạch Mộng Lam…
Bạch Mộng Lam nhìn lên thì thấy phía trước có hai người con gái, là Đỗ Tình và Nguyễn Kiều Phương.
– Có chuyện gì không?
Đỗ Tình nhìn ngó xung quanh rồi chạy đến kéo tay Bạch Mộng Lam:
– Bọn mình chơi trong phòng kia, vào cùng chứ?
Bạch Mộng Lam vùng tay ra:
– Hôm nay mình có việc, không tiện. Để hôm nào đi.
Lúc này, Nguyễn Kiều Phương mới mỉa mai:
– Việc gì? Xem mắt với nhà họ Phí sao? Thế nhưng Phí Chung Hằng không đến, có phải cảm thấy mất mặt không?
Bạch Mộng Lam nhìn cô ta:
– Tại sao cô lại biết Phí Chung Hằng không đến?
Nguyễn Kiều Phương đắc ý:
– Ai chẳng biết người trong lòng của anh ta là Lê Huệ Huệ, cô tưởng nhà họ Bạch cao quý hơn nhà họ Lê à, hôm nay anh ta không đến cho thấy nhà họ Bạch và Bạch Mộng Lam cô trong mắt Phí Chung Hằng chẳng là gì.
– Cô…
Bạch Mộng Lam thật sự tức giận.
An Linh đứng một bên xem ba người phụ nữ đang cãi nhau vì một người đàn ông. Lại thấy Phí Chung Hằng kia giống như một đống phân đầy ruồi nhặng. Côn trùng nào cũng đều muốn bu.
Bạch Mộng Lam không muốn cãi nhau với họ nữa nên cầm tay An Linh kéo đi. Thế nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện ba người đàn ông lạ mặt. Tên đi trước nhìn cô trêu chọc:
– Người đẹp muốn đi đâu nào?
Bạch Mộng Lam nắm chặt tay An Linh rồi nói nhỏ:
– Đừng sợ, có chị đây.
Rồi quay lại nhìn hai cô gái kia:
– Như vậy là sao? Các cô muốn gì?
Đỗ Tình cười tủm tỉm:
– Chỉ muốn mời cô vào phòng uống chút gì đó, chờ hai gia đình giải tán rồi hãy về nhà, thấy thế nào?
An Linh nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của Bạch Mộng Lam nhưng vẫn dỗ dành cô, một cảm xúc không thể tả dâng lên. Hai mắt cô đỏ hoe.
Ba người đàn ông thấy An Linh như muốn khóc liền lại trêu chọc:
– Ai ui, nhìn xem chúng ta đã dọa cô gái nhỏ đến sắp khóc rồi này.
Vừa nói vừa giơ tay lên định vuốt mặt An Linh. Nhưng lại bị Bạch Mộng Lam dùng túi đánh:
– Tránh xa em gái tôi ra.
Nhìn dáng vẻ Bạch Mộng Lam bây giờ giống như gà mẹ bảo vệ mình, An Linh thật cảm động.
Người vừa bị đánh đau tức giận liền đi đến nắm chặt cổ tay Bạch Mộng Lam, cưỡng chế bắt cô kéo đi.
– Đi theo tao..
– Thả tay ra, buông ra…
Bạch Mộng Lam giãy giụa. Lúc này An Linh không thể đứng yên được nữa, cô vừa định tiến đến thì bỗng nghe có người nói đằng sau:
– Buông tay cô ấy ra.
Giọng nói khàn khàn trầm tĩnh.Nhưng An Linh lại thấy khuôn mặt của Đỗ Tình và Nguyễn Kiều Phương trắng bệch.
Cô vô thức nhìn lên chợt bất động. Trước mặt là một người đàn ông rất đẹp trai nhưng sắc mặt lại vô cùng u ám.
Cô lại nhìn sang ba gã đàn ông kia, lúc này Bạch Mộng Lam đã được giải thoát và chạy đến bên cô.
Ba gã đàn ông hung hãn rống lên:
– Mày là ai mà dám xen vào chuyện của ông đây?
Vừa nói xong thì không biết ở đâu, một tốp người mặc toàn đồ đen chạy đến, không nói không rằng cứ nhắm đến ba gã kia mà đánh.
Một lúc sau, dưới nền đầy máu tươi. Bọn họ đã dừng tay nhưng mấy tên đó khắp người đều bị thương tích. Nhìn qua trông có lẽ bị đánh rất thảm.
Đỗ Tình vội đi đến nhìn người đàn ông đẹp trai kia, ấp úng:
– Anh…Hằng…Chúng em…chúng em chỉ…
An Linh nghe cô ta gọi anh Hằng, cô tự nhủ không phải trùng hợp là đống phân kia chứ?
Phí Chung Hằng không nói gì, anh nhìn tốp người áo đen ra lệnh:
– Đưa hết đi.
An Linh chỉ còn nghe tiếng khóc lóc của hai cô gái ở xa. Cô ôm lấy Bạch Mộng Lam đang hoảng sợ trong lòng.
Phí Chung Hằng đi đến nhìn An Linh:
– Đi theo tôi.
…..
Bà nội Phí rất ngạc nhiên khi thấy lũ trẻ đi với nhau. Trong mắt đều là vui vẻ.
Trong phòng bắt đầu rôm rả, ai cũng cười đùa. An Linh ngồi đó ăn hết món này đến món khác còn Phí Chung Hằng trước sau vẫn không nói gì nhiều.
Lúc kết thúc, ông Phí tuyên bố tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn cho Phí Chung Hằng và Bạch Mộng Lam. An Linh thở phào nhẹ nhõm.
Qua nửa tháng, có một buổi tối Phí Chung Hằng đã đến cửa Bạch gia. Anh ta muốn đưa Bạch Mộng Lam về nhà họ Phí một chuyến.
Ông Bạch liền đồng ý. Đứng trên cửa sổ nhìn thấy hai người đã lên xe, An Linh nhìn chiếc Lamborghini màu xanh lướt nhanh như gió kia chợt cảm thán. Làm người giàu thích thật.
Từ lúc lên xe, Phí Chung Hằng không nói chuyện, Bạch Mộng Lam cũng không dám hó hé gì. Cô nhìn anh ta có cảm giác sợ hãi, chuyện máu me lần trước vẫn còn ám ảnh.
Thế nhưng qua một lúc, Bạch Mộng Lam chợt nhận ra con đường họ đang đi rất xa lạ.
– Đây không phải là đường đến nhà họ Phí, anh muốn đưa tôi đi đâu?
Phí Chung Hằng nhìn cô, cười:
– Sao vậy, sợ tôi đem cô bán à?
Bạch Mộng Lam nhìn anh chăm chăm:
– Anh muốn gì? Mau thả tôi xuống xe.
Mặc dù Bạch Mộng Lam thưởng thức Phí Chung Hằng nhưng không có nghĩa là cô có thể vì muốn lấy anh mà chịu đựng.
Phí Chung Hằng không trả lời, anh tăng tốc. Mặc kệ tiếng la hét của người kế bên.
Một lúc sau, xe dừng trước cổng nhà kho cũ. Anh bước xuống mở cửa kéo Bạch Mộng Lam vào.
Bạch Mộng Lam không biết anh muốn giở trò gì nhưng cô biết anh sẽ không hại đến cô nên không phản kháng.
Bên trong nhà kho, có hai người đàn ông cả người đều dính máu từ đầu tóc đến gót giày đang nằm lết dưới đất. Còn xung quanh là khoảng mười người đàn ông, tay cầm nhiều gậy gộc và dao, dáng vẻ rất hả hê.
Khi thấy hai người bước vào, nhóm người đó gật đầu chào hỏi. Còn hai người dưới đất lại kêu gào:
– Phí Chung Hằng, mày có giỏi đừng để tao thoát, nếu không tao sẽ trả thù mày một cách dã man nhất. Bắt cóc vợ mày, hiếp cho tới chết mới thôi.
Phí Chung Hằng mỉm cười đi đến giật lấy cây gậy trên tay của một người gần đó đánh vào người đàn ông vừa gào thét kia túi bụi.
– Mày dám uy hiếp tao sao? Không cần mạng nữa à?
Sau đó Bạch Mộng Lam chỉ còn nghe tiếng hét. Đến khi cô được Phí Chung Hằng lôi lên xe thì mới tỉnh táo lại.
Phí Chung Hằng nhìn khuôn mặt xanh lét của Bạch Mộng Lam thì rất vui vẻ, anh còn bồi thêm:
– Đây chính là thế giới của tôi, nếu cô muốn làm vợ tôi thì phải học được cách sống chung với nó. Cô có làm được không?
Bạch Mộng Lam nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ. Cô lắc đầu. Lúc này Phí Chung Hằng đã dừng xe trước cửa Bạch gia, anh bước xuống mở cửa xe cho cô, điềm tĩnh nói:
– Nếu đã sợ hãi thì cô biết làm thế nào rồi chứ? Bạch Mộng Lam, tôi đã cho cô một lối thoát rồi…
Nói rồi anh phóng xe đi ngay. Bạch Mộng Lam khẽ vuốt lồng ngực tự nhủ trong lòng, cô đã có một kế hoạch.