IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 89: Lời tỏ tình thế kỷ, kết thúc toàn văn (END)



Edit: Hân

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Hôm nay là một ngày tất cả fans đều vui mừng khôn xiết

Nguyên nhân là người anh mất tích nửa năm của họ cuối cùng cũng đăng bài viết trên Weibo rồi.

Tần Lê Ca V: Người vẫn còn sống, đừng nhớ mong. Hãy chăm sóc tốt bản thân, năm sau bắt đầu lại công việc.

Sau khi đăng bài viết xong, Tần Lê Ca suy nghĩ, bảo Lục Thiệu Vũ giúp hắn chụp một tấm hình.

Lục Thiệu Vũ vừa cầm điện thoại lên, lập tức nhìn thấy Tần Lê Ca ngồi dậy, uể oải dựa vào đầu giường, bộ đồ ngủ rộng rãi theo cử động của hắn dần dần tuột xuống.

Tầm mắt của Lục Thiệu Vũ di chuyển xuống, nhìn cổ áo hơi hở rộng của Tần Lê Ca, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm mặt hắn, không nói lời nào cũng không hành động.

Tần Lê Ca chống vào trán, nghiêng đầu cười y: “Không phải chứ? Như thế anh cũng ghen à?”

Lục Thiệu Vũ đặt điện thoại xuống, nói với Tần Lê Ca: “Mặc quần áo chỉnh chu vào.”

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn qua cổ áo của mình, toàn thân như không có xương, mềm oặt nằm xuống tiếp, than thở: “Em ngồi dậy cũng không dễ dàng, sao anh lại không thông cảm cho em chứ?”

Lục Thiệu Vũ thấy hắn không nghe lời, tự mình dứt khoát đi lên phía trước, giúp hắn khép cổ áo lại.

Tần Lê Ca bắt lấy tay của y, hôn nhẹ lên ngón tay y, rồi lại khều cằm y: “Nghe lời em, chụp đàng hoàng, hỏ? “

Lục Thiệu Vũ bị hắn trêu chọc khều cằm, ánh mặt tối sầm, y bắt lấy tay của Tần Lê Ca ấn lên đầu giường, giọng nói khàn nhẹ: “Đừng chọc anh, được chứ?”

Tần Lê Ca nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ giả tạo: “Sao, em sợ lắm, anh muốn làm gì em đó?”

Lục Thiệu Vũ bị câu nói giả tạo này của hắn làm cho đau cả đầu, y trực tiếp cúi đầu, ngăn lại đôi môi nói chẳng ra được lời hay ý đẹp nào.

Kết quả một phút trôi qua, Lục Thiệu Vũ lại một lần suýt nữa tiến thêm một bước nữa, y tựa vào giữa cổ của Tần Lê Ca, nhìn đến nỗi toàn thân nóng bừng: “Tần Lê!”

“Nghe thấy rồi.” Tần Lê Ca uể oải đáp lại một tiếng, giơ tay xoắn tóc của Lục Thiệu Vũ: “Cho anh tối qua, anh lại không chịu, bây giờ còn muốn lên…”

Lục Thiệu Vũ dùng một tay ấn vào sau gáy của hắn, sức lực rất mạnh, ép cho Tần Lê Ca không thể không cúi đầu.

Lục Thiệu Vũ ngước đầu nhìn hắn, dưới ánh mắt không kiềm chế được cơn nóng, y gằn ra từng chữ: “Tần, Lê.”

“Biết rồi, không chọc anh, không chọc anh nữa.” Tần Lê Ca mỉm cười, nói không chọc là không chọc, giơ tay đẩy Lục Thiệu Vũ ra xa.

Lục Thiệu Vũ: “…”

Sau khi đẩy xong, hắn lại tự mình chỉnh sửa lại quần áo có chút lộn xộn, ngồi đàng hoàng trên đầu giường, để Lục Thiệu Vũ chụp hình giúp.

Nhưng vừa mới chụp hình xong, Tần Lê Ca lại không nhịn được cười: “Cục cưng, anh xem tấm hình này, có bình thường không? Có ai chụp hình ở trên giường như vậy không?”

Lục Thiệu Vũ xem tấm hình trong điện thoại vừa chụp xong: “Có gì không tốt sao?”

“Một tấm hình giường chiếu chụp đàng hoàng như vậy, cũng chỉ có anh cảm thấy bình thường thôi.” Tần Lê Ca than một tiếng: “Thôi, anh thấy vui là được rồi, ai bảo em cưng chiều anh chứ.”

Lục Thiệu Vũ đã có sức chống cự đối với những lời nói như thế này, y không thèm quan tâm đến Tần Lê Ca, thao tác thuần thục trên điện thoại của hắn: “Anh đăng giúp em?”

“Đăng đi.” Tần Lê Ca ngồi dậy, xuống giường đi tắm rửa: “Đăng xong thì đi mua chút đồ ăn sáng cho em, đói rồi.”

“Ừ.” Lục Thiệu Vũ trả lời.

Đợi Tần Lê Ca tắm rửa xong đi ra, Lục Thiệu Vũ đã đi ra ngoài rồi, hắn cầm điện thoại lên, đăng nhập vào weibo nhìn một cái.

Nhưng vẫn chưa thấy fans trả lời lại hắn cái gì, nguyên cái weibo trực tiếp bị đứt mạng, hắn thử đăng nhập lại một lần nữa, cũng vẫn như vậy.

Tần Lê Ca thử qua vài lần, cuối cùng dứt khoát bỏ cuộc.

… Được rồi.

Hắn mang đôi dép, chuẩn bị đi ra ngoài, điện thoại đột nhiên reo lên.

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn, là trợ lý Từ Nhã.

Hắn suy nghĩ, không muốn ngày nghỉ khó có được bị phá hoại, lập tức trực tiếp ấn ngắt điện thoại.

Vừa ấn ngắt điện thoại thì có một số điện thoại lạ gọi vào, lúc này Tần Lê Ca đoán ra là ai, bắt máy.

[Cho hỏi có phải là… Anh Tần không?] Ân Duyệt ở đầu dây bên kia có chút hoài nghi hỏi.

“Là tôi.” Giọng điệu Tần Lê Ca mang chút ý cười: “Nhóc vẫn còn nhớ số điện thoại của tôi à, hôm nay không bị não cá vàng nữa.”

[Em vốn không phải là não cá vàng.] Ân Duyệt phàn nàn mấy câu, rồi vui vẻ trở lại: [Anh Tần, anh vẫn khỏe chứ? Hôm qua đột nhiên em xuất hiện ở trong nhà, xém nữa đã hù chết ba mẹ em! Hiếm khi họ vui vẻ khi gặp được em!]

“Rất tốt.” Tần Lê Ca kẹp điện thoại lại, cầm lấy khăn lau, nhăn mày khi ngước đầu nhìn thấy bàn trà nhỏ bị đóng đầy bụi: “Nhóc có nói về trò chơi kinh dị với họ không?”

[Hôm qua em muốn nói, nhưng lại không nói ra được.] Ân Duyệt nói: [Chỉ cần nói đến những việc liên quan đến trò chơi kinh dị, em đều không thể phát ra âm thanh, viết lên giấy cũng vậy, vẫn viết không ra mấy chữ đó, sau đó em bỏ cuộc, dù sao thì cũng về nhà rồi, những thứ đó cũng còn không quan trọng nữa!]

“Đúng là không quan trong, cố gắng học hành mới là quan trọng.” Tần Lê Ca đi vào trong bếp, vừa nhúng giẻ lau vừa trả lời cô bé: “Chương trình học bị tụt lại bao nhiêu rồi?”

[Anh Tần, anh đừng nói chuyện này nữa.] Ân Duyệt than khóc một trận: [Cũng sắp nửa năm rồi! Em cũng biết phải theo kịp như thế nào nữa!]

“Không biết có thể hỏi tôi.” Tần Lê Ca cầm giẻ lau, chuẩn bị lau chùi bộ bàn trà nhỏ: “Không nói nữa, tôi đi dọn dẹp nhà cửa một chút.”

Đầu dây bên kia, Ân Duyệt có chút sửng sốt: [… Dọn dẹp nhà cửa?] Anh Tần cũng dọn dẹp nhà cửa sao?

Bộ dạng đó hình như không phù hợp với hình tượng của Tần Lê Ca cho lắm?

Tần Lê Ca cười đáp lại cô bé: “Tôi còn biết ăn cơm đi ngủ, những cái này nhóc không phải đã xem qua rồi sao? Đừng tìm cớ lười biếng, mau đi học bài của nhóc đi.”

[Vâng.] Ân Duyệt thành thật đáp lại, ngoan ngoãn cúp máy.

Cuối cùng tay cũng rảnh, Tần Lê Ca đặt điện thoại lên bàn trước, chuẩn bị đi dọn dẹp, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.

Lục Thiệu Vũ mang về một túi đồ ăn sáng, thấy hắn chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, lập tức đưa đồ ăn sáng đến tay hắn rồi lấy giẻ lau đi.

Hành động của y như một điều hiển nhiên, động tác lại vừa nhanh, chờ Tần Lê Ca lấy lại tinh thần, trên tay đã bị đổi thành túi đồ ăn sáng, Lục Thiệu vũ đã lấy giẻ lau lau ghế.

Tần Lê Ca cầm lấy đồ ăn sáng, nhìn chằm chằm Lục Thiệu Vũ, tự hỏi bản thân có cảm thấy áy náy không.

Vài giây sau, hắn cầm lấy đồ ăn sáng, yên tâm ngồi trên chiếc ghế mà Lục Thiệu Vũ vừa mới lau xong để dùng bữa.

Thể lực của Lục Thiệu Vũ rất tốt, tay chân lại nhanh nhẹn, khi nhà cửa dọn dẹp được một nửa, Tần Lê Ca mới ăn sáng xong.

Hắn nhìn bóng lưng của Lục Thiệu Vũ rồi suy nghĩ, cầm lấy điện thoại chụp một tấm hình.

Lục Thiệu Vũ như nhận ra được, quay đầu nhìn hắn một cái.

Tần Lê Ca cúi đầu, cài tấm hình làm hình nền, khi ngước đầu lên, phát hiện Lục Thiệu Vũ im lặng đi tới sau lưng hắn, nhìn chằm chằm vào điện thoại của hắn.

“Bạn trai à.” Tần Lê Ca ghẹo y: “Muốn một tấm không?”

Lục Thiệu Vũ đặt giẻ lau xuống, im lặng gật đầu.

Tần Lê Ca vẫy tay với y, y chần chừ một hồi, đứng kế bên Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca lập tức vươn tay, cố kéo y ngồi xuống chiếc ghế đơn.

Hai người đàn ông cùng chen ngồi chung trên một chiếc ghế, vai kề vai, Tần Lê Ca lại không để ý, hắn đưa điện thoại lên, điều chỉnh góc độ chụp tự sướng.

Lục Thiệu Vũ đối mặt với ống kính, hiển nhiên có chút không tự nhiên, y động tay, mặt cũng từ từ nghiêng ra bên ngoài.

Tần Lê Ca liếc mắt nhìn y một cái, trong lúc Lục Thiệu Vũ không kịp trở tay, đột nhiên đưa tay qua, kéo cổ của Lục Thiệu Vũ, cúi đầu hôn lên bờ môi của y.

Tách

Hình ảnh này được chụp một cách chính xác, Tần Lê Ca mãn nguyện cong khóe môi, cúi đầu chuẩn bị đi thay giẻ lau thì nghe Lục Thiệu Vũ ở bên cạnh nói một câu.

“… Chụp thêm tấm nữa đi.”

Thế là Tần Lê Ca đặt điện thoại xuống, quay đầu ôm lấy cổ y, nhướng mày: “Vậy được, anh còn muốn bao nhiêu tấm?”

.

Một năm sau, trong một buổi họp mặt fans.

Sau khi tất cả các vòng trò chơi đã kết thúc, Tần Lê Ca ngồi trên ghế chân dài, nhìn xuống các fans đang nhìn hắn với ánh mắt nồng nhiệt dưới khán đài.

Nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên quay đầu, vẫy tay với Lục Thiệu Vũ đang đứng yên lặng ở dưới khán đài.

Lục Thiệu Vũ có chút bất ngờ, nhưng vẫn từng bước từng bước đi lên sân khấu, sau đó bị Tần Lê Ca nắm lấy tay.

Các fans dưới khán đài kinh ngạc, ai ai cũng hò hét ra tiếng, có người tinh mắt phát hiện trên tay họ đeo nhẫn đôi, lập tức có người không chịu nổi hét to lên.

Lục Thiệu Vũ luôn biết rằng Tần Lê Ca rất coi trọng ý kiến của fans, y nhìn chằm chằm Tần Lê Ca, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Tần Lê Ca lại không nhìn y, hắn cúi đầu nhìn xuống fans dưới khán đài, điều chỉnh lại microphone.

“Đây là người yêu của tôi, Lục Thiệu Vũ.” Giọng nói của hắn cực kỳ dịu dàng: “Là người tôi muốn kề vai sát cánh suốt cuộc đời này. “

Dưới khán đài có người khóc to: “Em không thể chấp nhận! Anh Tần!”

“Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi.” Ánh mắt của Tần Lê Ca rơi xuống người nọ, mỉm cười: “Ở thời điểm tôi u ám nhất, là các bạn cùng tôi vượt qua, tôi luôn cực kỳ biết ơn các bạn.”

Dưới khán đài trong phút chốc xao động lên, Tần Lê Ca lại không để ý đến họ, chỉ ngước mắt nhìn về phía Lục Thiệu Vũ.

Tất cả mọi người đều thấy trong đôi mắt hắn tràn đầy sự yêu thương.

Dưới khán đài dần dần bị bầu không khí này cảm hóa, từng người từng người bất giác im lặng, cuối cùng hoàn toàn không có một tiếng động nào.

“Hiện tại tôi đã tìm được hạnh phúc của mình, tôi hy vọng các bạn cũng thế.” Tần Lê Ca nói: “Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, tôi cũng đã cảm thấy rất vinh hạnh vì đã từng có được các bạn.”

Một bầu không khí tĩnh lặng, rất lâu không ai nói chuyện.

Tần Lê Ca thu lại ánh mắt, đang chuẩn bị muốn nói tiếp việc gì đó, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.

“Anh Tần! Em yêu anh!” Giọng cô ấy nghẹn ngào: “Dù cho anh ở bên ai, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, em vẫn mãi mãi yêu anh! Mãi mãi mãi mãi mãi mãi yêu anh!”

Tần Lê Ca ngơ ra, nhìn theo hướng âm thanh vang tới.

Cô gái ấy có một mái tóc dài màu xanh biển, đáy mắt toàn nước mắt, cô ấy vẫy tay điên cuồng, cố gắng muốn để Tần Lê Ca nhìn thấy cô ấy: “Xin lỗi! Em mãi mãi, mãi mãi yêu anh!”

Người này là Từng Cầm.

Âm thanh này dường như đốt cháy bầu không khí trong hội trường, rất nhiều fans khóc nức nở, nhưng nội dung mà họ hò hét gần như giống nhau.

Họ nói với Tần Lê Ca: “Không sao đâu!”

“Em sẽ mãi mãi thích anh!”

“Chỉ cần anh có thể hạnh phúc, tất cả đều được!”

Tần Lê Ca đứng trên sân khấu, bị sự chuyển biến đột ngột này làm cho ngây ngốc, hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều trường hợp, thậm chí còn nghĩ rằng về sau sẽ không đi theo con đường này nữa, nhưng lại chưa hề nghĩ đến sự việc sẽ phát triển như vậy—

Lục Thiệu Vũ đứng trước mặt Tần Lê Ca, dịu dàng nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt không cẩn thận rơi ra của hắn.

Y khom lưng, gần gũi nhìn vào mặt Tần Lê Ca, dịu dàng hôn lên mắt của hắn một cái.

Y nói: “Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, anh vẫn mãi mãi yêu em.”

.

Hình ảnh Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ nắm tay được gọi là màn tỏ tình thế kỷ, được vô số nhà báo điên cuồng chuyển tiếp tin tức.

Một cánh tay ngưng bấm bài chuyển tiếp, quăng remote lên bàn, vừa xem vừa phàn nàn: “Ba trăm mấy bài rồi còn chưa hết nữa?”

“Nhưng chị cũng đang xem mà.” Người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chị Thích, em thấy chị theo đuổi tiến triển của họ cũng vui vẻ lắm mà, hôm qua em còn thấy chị lén lút theo dõi weibo của anh Tần nữa.”

“…” Thích Linh nghẹn lại, thẹn quá hóa giận: “Em không nói không ai nói em câm đâu!”

“Vâng.” Kỷ Vũ Hành thành thật đáp lại một tiếng.

Nhưng chưa thành thật bao lâu, cậu lại không nhịn được mà nhúc nhích cánh tay, lặng lẽ nắm lấy tay của Thích Linh.

Thích Linh liếc nhìn cậu một cái, lại không phản kháng, Kỷ Vũ Hành lặng lẽ nhìn cô, lén lút nắm thật chặt, cười trộm.

Thích Linh cầm remote lên lần nữa, lại không chuyển đài, cô bĩu môi.

Đúng là thằng ngốc.

*

Tác giả có điều muốn nói:

Cuối cùng kết thúc rồi! Cuối cùng đặc biệt cảm ơn đến sự ủng hộ của các tiểu thiên sứ trên suốt đoạn đường này!

______

Tung hoa, bộ truyện đã đến trạm dừng chân cuối cùng, cảm ơn các độc giả đã theo dõi, tiếp đây team sẽ lấp hố cũ và tiếp tục đào hố mới, những tác phẩm mới đó sẽ được up độc quyền trên web “VNovel.net”. Các bạn hãy sang trang web đó để theo dõi và ủng hộ team nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 89: Lời tỏ tình thế kỷ, kết thúc toàn văn (END)



Edit: Hân

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Hôm nay là một ngày tất cả fans đều vui mừng khôn xiết

Nguyên nhân là người anh mất tích nửa năm của họ cuối cùng cũng đăng bài viết trên Weibo rồi.

Tần Lê Ca V: Người vẫn còn sống, đừng nhớ mong. Hãy chăm sóc tốt bản thân, năm sau bắt đầu lại công việc.

Sau khi đăng bài viết xong, Tần Lê Ca suy nghĩ, bảo Lục Thiệu Vũ giúp hắn chụp một tấm hình.

Lục Thiệu Vũ vừa cầm điện thoại lên, lập tức nhìn thấy Tần Lê Ca ngồi dậy, uể oải dựa vào đầu giường, bộ đồ ngủ rộng rãi theo cử động của hắn dần dần tuột xuống.

Tầm mắt của Lục Thiệu Vũ di chuyển xuống, nhìn cổ áo hơi hở rộng của Tần Lê Ca, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm mặt hắn, không nói lời nào cũng không hành động.

Tần Lê Ca chống vào trán, nghiêng đầu cười y: “Không phải chứ? Như thế anh cũng ghen à?”

Lục Thiệu Vũ đặt điện thoại xuống, nói với Tần Lê Ca: “Mặc quần áo chỉnh chu vào.”

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn qua cổ áo của mình, toàn thân như không có xương, mềm oặt nằm xuống tiếp, than thở: “Em ngồi dậy cũng không dễ dàng, sao anh lại không thông cảm cho em chứ?”

Lục Thiệu Vũ thấy hắn không nghe lời, tự mình dứt khoát đi lên phía trước, giúp hắn khép cổ áo lại.

Tần Lê Ca bắt lấy tay của y, hôn nhẹ lên ngón tay y, rồi lại khều cằm y: “Nghe lời em, chụp đàng hoàng, hỏ? “

Lục Thiệu Vũ bị hắn trêu chọc khều cằm, ánh mặt tối sầm, y bắt lấy tay của Tần Lê Ca ấn lên đầu giường, giọng nói khàn nhẹ: “Đừng chọc anh, được chứ?”

Tần Lê Ca nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ giả tạo: “Sao, em sợ lắm, anh muốn làm gì em đó?”

Lục Thiệu Vũ bị câu nói giả tạo này của hắn làm cho đau cả đầu, y trực tiếp cúi đầu, ngăn lại đôi môi nói chẳng ra được lời hay ý đẹp nào.

Kết quả một phút trôi qua, Lục Thiệu Vũ lại một lần suýt nữa tiến thêm một bước nữa, y tựa vào giữa cổ của Tần Lê Ca, nhìn đến nỗi toàn thân nóng bừng: “Tần Lê!”

“Nghe thấy rồi.” Tần Lê Ca uể oải đáp lại một tiếng, giơ tay xoắn tóc của Lục Thiệu Vũ: “Cho anh tối qua, anh lại không chịu, bây giờ còn muốn lên…”

Lục Thiệu Vũ dùng một tay ấn vào sau gáy của hắn, sức lực rất mạnh, ép cho Tần Lê Ca không thể không cúi đầu.

Lục Thiệu Vũ ngước đầu nhìn hắn, dưới ánh mắt không kiềm chế được cơn nóng, y gằn ra từng chữ: “Tần, Lê.”

“Biết rồi, không chọc anh, không chọc anh nữa.” Tần Lê Ca mỉm cười, nói không chọc là không chọc, giơ tay đẩy Lục Thiệu Vũ ra xa.

Lục Thiệu Vũ: “…”

Sau khi đẩy xong, hắn lại tự mình chỉnh sửa lại quần áo có chút lộn xộn, ngồi đàng hoàng trên đầu giường, để Lục Thiệu Vũ chụp hình giúp.

Nhưng vừa mới chụp hình xong, Tần Lê Ca lại không nhịn được cười: “Cục cưng, anh xem tấm hình này, có bình thường không? Có ai chụp hình ở trên giường như vậy không?”

Lục Thiệu Vũ xem tấm hình trong điện thoại vừa chụp xong: “Có gì không tốt sao?”

“Một tấm hình giường chiếu chụp đàng hoàng như vậy, cũng chỉ có anh cảm thấy bình thường thôi.” Tần Lê Ca than một tiếng: “Thôi, anh thấy vui là được rồi, ai bảo em cưng chiều anh chứ.”

Lục Thiệu Vũ đã có sức chống cự đối với những lời nói như thế này, y không thèm quan tâm đến Tần Lê Ca, thao tác thuần thục trên điện thoại của hắn: “Anh đăng giúp em?”

“Đăng đi.” Tần Lê Ca ngồi dậy, xuống giường đi tắm rửa: “Đăng xong thì đi mua chút đồ ăn sáng cho em, đói rồi.”

“Ừ.” Lục Thiệu Vũ trả lời.

Đợi Tần Lê Ca tắm rửa xong đi ra, Lục Thiệu Vũ đã đi ra ngoài rồi, hắn cầm điện thoại lên, đăng nhập vào weibo nhìn một cái.

Nhưng vẫn chưa thấy fans trả lời lại hắn cái gì, nguyên cái weibo trực tiếp bị đứt mạng, hắn thử đăng nhập lại một lần nữa, cũng vẫn như vậy.

Tần Lê Ca thử qua vài lần, cuối cùng dứt khoát bỏ cuộc.

… Được rồi.

Hắn mang đôi dép, chuẩn bị đi ra ngoài, điện thoại đột nhiên reo lên.

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn, là trợ lý Từ Nhã.

Hắn suy nghĩ, không muốn ngày nghỉ khó có được bị phá hoại, lập tức trực tiếp ấn ngắt điện thoại.

Vừa ấn ngắt điện thoại thì có một số điện thoại lạ gọi vào, lúc này Tần Lê Ca đoán ra là ai, bắt máy.

[Cho hỏi có phải là… Anh Tần không?] Ân Duyệt ở đầu dây bên kia có chút hoài nghi hỏi.

“Là tôi.” Giọng điệu Tần Lê Ca mang chút ý cười: “Nhóc vẫn còn nhớ số điện thoại của tôi à, hôm nay không bị não cá vàng nữa.”

[Em vốn không phải là não cá vàng.] Ân Duyệt phàn nàn mấy câu, rồi vui vẻ trở lại: [Anh Tần, anh vẫn khỏe chứ? Hôm qua đột nhiên em xuất hiện ở trong nhà, xém nữa đã hù chết ba mẹ em! Hiếm khi họ vui vẻ khi gặp được em!]

“Rất tốt.” Tần Lê Ca kẹp điện thoại lại, cầm lấy khăn lau, nhăn mày khi ngước đầu nhìn thấy bàn trà nhỏ bị đóng đầy bụi: “Nhóc có nói về trò chơi kinh dị với họ không?”

[Hôm qua em muốn nói, nhưng lại không nói ra được.] Ân Duyệt nói: [Chỉ cần nói đến những việc liên quan đến trò chơi kinh dị, em đều không thể phát ra âm thanh, viết lên giấy cũng vậy, vẫn viết không ra mấy chữ đó, sau đó em bỏ cuộc, dù sao thì cũng về nhà rồi, những thứ đó cũng còn không quan trọng nữa!]

“Đúng là không quan trong, cố gắng học hành mới là quan trọng.” Tần Lê Ca đi vào trong bếp, vừa nhúng giẻ lau vừa trả lời cô bé: “Chương trình học bị tụt lại bao nhiêu rồi?”

[Anh Tần, anh đừng nói chuyện này nữa.] Ân Duyệt than khóc một trận: [Cũng sắp nửa năm rồi! Em cũng biết phải theo kịp như thế nào nữa!]

“Không biết có thể hỏi tôi.” Tần Lê Ca cầm giẻ lau, chuẩn bị lau chùi bộ bàn trà nhỏ: “Không nói nữa, tôi đi dọn dẹp nhà cửa một chút.”

Đầu dây bên kia, Ân Duyệt có chút sửng sốt: [… Dọn dẹp nhà cửa?] Anh Tần cũng dọn dẹp nhà cửa sao?

Bộ dạng đó hình như không phù hợp với hình tượng của Tần Lê Ca cho lắm?

Tần Lê Ca cười đáp lại cô bé: “Tôi còn biết ăn cơm đi ngủ, những cái này nhóc không phải đã xem qua rồi sao? Đừng tìm cớ lười biếng, mau đi học bài của nhóc đi.”

[Vâng.] Ân Duyệt thành thật đáp lại, ngoan ngoãn cúp máy.

Cuối cùng tay cũng rảnh, Tần Lê Ca đặt điện thoại lên bàn trước, chuẩn bị đi dọn dẹp, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.

Lục Thiệu Vũ mang về một túi đồ ăn sáng, thấy hắn chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, lập tức đưa đồ ăn sáng đến tay hắn rồi lấy giẻ lau đi.

Hành động của y như một điều hiển nhiên, động tác lại vừa nhanh, chờ Tần Lê Ca lấy lại tinh thần, trên tay đã bị đổi thành túi đồ ăn sáng, Lục Thiệu vũ đã lấy giẻ lau lau ghế.

Tần Lê Ca cầm lấy đồ ăn sáng, nhìn chằm chằm Lục Thiệu Vũ, tự hỏi bản thân có cảm thấy áy náy không.

Vài giây sau, hắn cầm lấy đồ ăn sáng, yên tâm ngồi trên chiếc ghế mà Lục Thiệu Vũ vừa mới lau xong để dùng bữa.

Thể lực của Lục Thiệu Vũ rất tốt, tay chân lại nhanh nhẹn, khi nhà cửa dọn dẹp được một nửa, Tần Lê Ca mới ăn sáng xong.

Hắn nhìn bóng lưng của Lục Thiệu Vũ rồi suy nghĩ, cầm lấy điện thoại chụp một tấm hình.

Lục Thiệu Vũ như nhận ra được, quay đầu nhìn hắn một cái.

Tần Lê Ca cúi đầu, cài tấm hình làm hình nền, khi ngước đầu lên, phát hiện Lục Thiệu Vũ im lặng đi tới sau lưng hắn, nhìn chằm chằm vào điện thoại của hắn.

“Bạn trai à.” Tần Lê Ca ghẹo y: “Muốn một tấm không?”

Lục Thiệu Vũ đặt giẻ lau xuống, im lặng gật đầu.

Tần Lê Ca vẫy tay với y, y chần chừ một hồi, đứng kế bên Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca lập tức vươn tay, cố kéo y ngồi xuống chiếc ghế đơn.

Hai người đàn ông cùng chen ngồi chung trên một chiếc ghế, vai kề vai, Tần Lê Ca lại không để ý, hắn đưa điện thoại lên, điều chỉnh góc độ chụp tự sướng.

Lục Thiệu Vũ đối mặt với ống kính, hiển nhiên có chút không tự nhiên, y động tay, mặt cũng từ từ nghiêng ra bên ngoài.

Tần Lê Ca liếc mắt nhìn y một cái, trong lúc Lục Thiệu Vũ không kịp trở tay, đột nhiên đưa tay qua, kéo cổ của Lục Thiệu Vũ, cúi đầu hôn lên bờ môi của y.

Tách

Hình ảnh này được chụp một cách chính xác, Tần Lê Ca mãn nguyện cong khóe môi, cúi đầu chuẩn bị đi thay giẻ lau thì nghe Lục Thiệu Vũ ở bên cạnh nói một câu.

“… Chụp thêm tấm nữa đi.”

Thế là Tần Lê Ca đặt điện thoại xuống, quay đầu ôm lấy cổ y, nhướng mày: “Vậy được, anh còn muốn bao nhiêu tấm?”

.

Một năm sau, trong một buổi họp mặt fans.

Sau khi tất cả các vòng trò chơi đã kết thúc, Tần Lê Ca ngồi trên ghế chân dài, nhìn xuống các fans đang nhìn hắn với ánh mắt nồng nhiệt dưới khán đài.

Nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên quay đầu, vẫy tay với Lục Thiệu Vũ đang đứng yên lặng ở dưới khán đài.

Lục Thiệu Vũ có chút bất ngờ, nhưng vẫn từng bước từng bước đi lên sân khấu, sau đó bị Tần Lê Ca nắm lấy tay.

Các fans dưới khán đài kinh ngạc, ai ai cũng hò hét ra tiếng, có người tinh mắt phát hiện trên tay họ đeo nhẫn đôi, lập tức có người không chịu nổi hét to lên.

Lục Thiệu Vũ luôn biết rằng Tần Lê Ca rất coi trọng ý kiến của fans, y nhìn chằm chằm Tần Lê Ca, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Tần Lê Ca lại không nhìn y, hắn cúi đầu nhìn xuống fans dưới khán đài, điều chỉnh lại microphone.

“Đây là người yêu của tôi, Lục Thiệu Vũ.” Giọng nói của hắn cực kỳ dịu dàng: “Là người tôi muốn kề vai sát cánh suốt cuộc đời này. “

Dưới khán đài có người khóc to: “Em không thể chấp nhận! Anh Tần!”

“Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi.” Ánh mắt của Tần Lê Ca rơi xuống người nọ, mỉm cười: “Ở thời điểm tôi u ám nhất, là các bạn cùng tôi vượt qua, tôi luôn cực kỳ biết ơn các bạn.”

Dưới khán đài trong phút chốc xao động lên, Tần Lê Ca lại không để ý đến họ, chỉ ngước mắt nhìn về phía Lục Thiệu Vũ.

Tất cả mọi người đều thấy trong đôi mắt hắn tràn đầy sự yêu thương.

Dưới khán đài dần dần bị bầu không khí này cảm hóa, từng người từng người bất giác im lặng, cuối cùng hoàn toàn không có một tiếng động nào.

“Hiện tại tôi đã tìm được hạnh phúc của mình, tôi hy vọng các bạn cũng thế.” Tần Lê Ca nói: “Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, tôi cũng đã cảm thấy rất vinh hạnh vì đã từng có được các bạn.”

Một bầu không khí tĩnh lặng, rất lâu không ai nói chuyện.

Tần Lê Ca thu lại ánh mắt, đang chuẩn bị muốn nói tiếp việc gì đó, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.

“Anh Tần! Em yêu anh!” Giọng cô ấy nghẹn ngào: “Dù cho anh ở bên ai, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, em vẫn mãi mãi yêu anh! Mãi mãi mãi mãi mãi mãi yêu anh!”

Tần Lê Ca ngơ ra, nhìn theo hướng âm thanh vang tới.

Cô gái ấy có một mái tóc dài màu xanh biển, đáy mắt toàn nước mắt, cô ấy vẫy tay điên cuồng, cố gắng muốn để Tần Lê Ca nhìn thấy cô ấy: “Xin lỗi! Em mãi mãi, mãi mãi yêu anh!”

Người này là Từng Cầm.

Âm thanh này dường như đốt cháy bầu không khí trong hội trường, rất nhiều fans khóc nức nở, nhưng nội dung mà họ hò hét gần như giống nhau.

Họ nói với Tần Lê Ca: “Không sao đâu!”

“Em sẽ mãi mãi thích anh!”

“Chỉ cần anh có thể hạnh phúc, tất cả đều được!”

Tần Lê Ca đứng trên sân khấu, bị sự chuyển biến đột ngột này làm cho ngây ngốc, hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều trường hợp, thậm chí còn nghĩ rằng về sau sẽ không đi theo con đường này nữa, nhưng lại chưa hề nghĩ đến sự việc sẽ phát triển như vậy—

Lục Thiệu Vũ đứng trước mặt Tần Lê Ca, dịu dàng nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt không cẩn thận rơi ra của hắn.

Y khom lưng, gần gũi nhìn vào mặt Tần Lê Ca, dịu dàng hôn lên mắt của hắn một cái.

Y nói: “Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, anh vẫn mãi mãi yêu em.”

.

Hình ảnh Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ nắm tay được gọi là màn tỏ tình thế kỷ, được vô số nhà báo điên cuồng chuyển tiếp tin tức.

Một cánh tay ngưng bấm bài chuyển tiếp, quăng remote lên bàn, vừa xem vừa phàn nàn: “Ba trăm mấy bài rồi còn chưa hết nữa?”

“Nhưng chị cũng đang xem mà.” Người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chị Thích, em thấy chị theo đuổi tiến triển của họ cũng vui vẻ lắm mà, hôm qua em còn thấy chị lén lút theo dõi weibo của anh Tần nữa.”

“…” Thích Linh nghẹn lại, thẹn quá hóa giận: “Em không nói không ai nói em câm đâu!”

“Vâng.” Kỷ Vũ Hành thành thật đáp lại một tiếng.

Nhưng chưa thành thật bao lâu, cậu lại không nhịn được mà nhúc nhích cánh tay, lặng lẽ nắm lấy tay của Thích Linh.

Thích Linh liếc nhìn cậu một cái, lại không phản kháng, Kỷ Vũ Hành lặng lẽ nhìn cô, lén lút nắm thật chặt, cười trộm.

Thích Linh cầm remote lên lần nữa, lại không chuyển đài, cô bĩu môi.

Đúng là thằng ngốc.

*

Tác giả có điều muốn nói:

Cuối cùng kết thúc rồi! Cuối cùng đặc biệt cảm ơn đến sự ủng hộ của các tiểu thiên sứ trên suốt đoạn đường này!

______

Tung hoa, bộ truyện đã đến trạm dừng chân cuối cùng, cảm ơn các độc giả đã theo dõi, tiếp đây team sẽ lấp hố cũ và tiếp tục đào hố mới, những tác phẩm mới đó sẽ được up độc quyền trên web “VNovel.net”. Các bạn hãy sang trang web đó để theo dõi và ủng hộ team nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.