Tắm rửa xong, cô liền thanh thản ổn định ngủ
Phó Văn Thanh trở lại thân thể mình tiếp tục mất ngủ
Buổi tối việc làm không nhiều lắm
Nhưng đói với Phó Văn Thanh mà nói, ban ngày đêm tối cũng không khác nhau là mấy
Anh ngồi ở cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn ánh trăng phát ngốc.
Cùng lúc đó, quản gia tiến vào phòng anh nhắc nhở đi ngủ
Phó Văn Thanh thay đồ ngủ nằm ở trên giường, nửa người trên trằn trọc, mất ngủ đến buổi sáng
Rõ ràng thân thể mệt mỏi vô cùng lại trước sau không có cách nào tiến vào giấc ngủ
Cảm giác đau đầu lần nữa lại thổi quét toàn thân
Quản gia tiến vào đưa bữa sáng, nhìn mắt Phó văn Thanh mang tơ máu màu đỏ tươi liền biết đêm qua lại không ngủ được
Quản gia nhẹ nhàng buông bữa sáng, lo lắng nói: “Đại thiếu gia, ăn xong bữa sáng liền uống thuốc trợ ngủ đi”
Phó Văn Thanh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, anh hoạt động hầu kết run lông mi hỏi: “Dược đó hữu dụng sao?”
Quản gia ảm đạm cúi đầu
Phó Văn Thanh hấp thụ quá nhiều dược vật lý trị liệu
Liều thuốc dược vật ngày càng gia tăng, tác dụng phụ cũng từ từ rõ ràng, đại não anh đã từng trì độn xơ cứng, mơ màng hồ đồ không biết ngày hay đêm
Như vậy thực sự không ổn
Trạng thái anh lần nữa chuyển biến xấu, hơn nữa sinh ra miễn dịch thuốc. Tròng đó thuốc ngủ cũng không có tác dụng đối với anh
Trị liệu lâm vào tuần hoàn ác tính
Sau đó Phó Văn Thanh ngừng dùng thuốc
Anh đã tàn tật, nếu biến thành một cái xác mập mạp, lúc đó khẳng định là sống không bằng chết
Đơn giản cứ như vậy, một ngày lại một ngày
Quản gia lo lắng trầm mặc
Phó Văn thanh ngủ ở trên giường, nhắm hai mắt lại, mày nhăn lại
Anh thống khổ vô cùng
Chỉ có Hạ Thuần đem anh triệu hoán với búp bê Tây Dương, tinh thần cùng thể xác như bị xé rách thống khổ mới có thể hoàn toàn biến mất.
Buổi sáng, thời gian Hạ Thuần và Hạ Đức rời giường không sai biệt lắm
Hạ Đức quả nhiên giống như lời nói của Phó Văn thanh dự đoán vậy, dùng ánh mắt nhìn thái độ Hạ Thuần
Hạ Thuần nghe theo lời Phó Văn Thanh nói, bỏ qua ánh mắt dò hỏi ý vị của Hạ Đức, bình tĩnh mà ổn định chính mình
Hạ Đức vẫn là lần đầu tiên nhìn hạ thuần lạnh lùng không nghe lời như thế, trong lòng hốt hoảng, đánh giá Hạ Thuần, ho nhẹ hai tiếng thật cẩn thận nói: “Thuần Thuần, tiền ăn cơm hôm nay có đủ hay không? Hôm qua cho con 80 tệ, chắc chưa dùng hết chứ?”
Hạ Thuần sắc mặt lãnh đạm, đi giày vào, “Phanh” một tiếng đóng cửa nặng nề
Hạ Đức sợ tới mức giật mình, tinh thần bất an mà lẩm bẩm: “Nha đầu này sẽ không thật đem chuyện này nháo thành lớn đi”
Liễu tú Quyên từ phòng ngủ chính ra tới, đen mặt nói: “Anh cứ để nó gây chuyện đi! Xem con nhỏ đó có thể làm được cái gì?”
Hạ Đức không bình tĩnh nổi mà nhìn Liễu Tú Quyên
Ông ta ở cục điện lực thật vất vả mới tìm được mối quan hệ hỗ trợ để được vị trí chính thức
Giờ ở đơn vị công việc như vậy, luôn tồn tại sẵn một cái hố, ít nhiều người đang nhìn chằm chằm ông, ước gì ông ta phạm sai lầm để được thay thế hắn.