Tỷ muội tức Cố gia dùng xong điểm tâm nghỉ ngơi một lúc, rồi dẫn theo gia quyến đi xuống dưới lầu, chuẩn bị hồi Uy Quốc Công phủ.
Nhưng ngay lúc các nàng vừa xuống lầu, Chu thị lại nhìn thấy Thụy vương ngồi ở đại sảnh uống rượu, Thụy vương đã sớm nhìn thấy xe ngựa đứng ngoài cửa là của Uy Quốc Công phủ, hắn đứng lên đi lại đón, nói:
– Là Nghi Ninh biểu tỷ?
Chu thị cùng nữ quyến phúc lễ với hắn:
– Thụy vương điện hạ.
– Không ngờ ở chỗ này lại nhìn thấy biểu tỷ.
Thụy vương tươi cười thân thiết:
– Lần này hồi kinh, ta định đi bái phỏng Uy Quốc Công, chỉ là Uy Quốc Công cùng vài vị công tử đều xuất chinh, thật sự có chút không tiện.
Lúc này Chu thị mới nhớ ra, lúc công công còn trẻ đã từng dạy võ nghệ cho hoàng thượng cùng hai vị vương gia.
Thụy vương nhìn hài tử đứng sau các nàng:
– Đây là các vị công tử tiểu thư trong phủ? Nhìn rất thông minh lanh lợi.
Ánh mắt hắn xẹt qua đám người, cuối cùng ngừng lại ở Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh, giống như nhớ tới gì đó:
– Lúc trước ta nghe nói ở quý phủ có một đôi song bào thai cực kỳ thông minh, chính là hai đứa nhỏ này?
Đào thị vội vàng kéo Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh ra hành lễ với Thụy vương, ai ngờ hai đứa nhỏ đều không nhúc nhích, Đào thị có chút sốt ruột, chỉ đành nhỏ giọng giải thích:
– Hài tử…Có chút ngại ngùng…
Thụy vương vô cùng rộng lượng, phất phất tay:
– Tiểu hài tử là vậy, không sao.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn Cố Trạch Mộ, hắn nhận ra đây là hài tử đứng ở cửa sổ kia, hắn chưa từng gặp đối phương, nhưng cặp mắt kia lại khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, thậm chí có chút sợ hãi.
Điều này khiến Thụy vương rất có hứng thú:
– Ngươi danh là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Cố Trạch Mộ không để ý đến hắn, Thụy vương vẫn không ngừng cố gắng:
– Trong phủ của ta có rất nhiều đồ vật thú vị, ngươi có muốn tới phủ của ta chơi không?
Cố Trạch Mộ:
– …
Hắn nhìn nhi tử bày ra bộ dáng dụ hống hài tử, cảm thấy tay chân ngứa ngáy.
Thụy Vương nhìn thấy đôi mắt lạnh của Cố Trạch Mộ, thân thể cứng đờ, cả người cũng không tự giác mà đứng đắn lên.
Hắn đứng lên, giống như có chút ngượng ngùng nói với đám người Đào thị:
– Ta nhìn đứa nhỏ này rất hợp ý, nên trêu đùa vài câu, mong phu nhân bao dung. Đào thị đã có thói quen hai đứa nhỏ này gặp rất nhiều “nhân duyên”, đầu tiên là Nguyên Gia trưởng công chúa, hiện tại thêm Thụy vương, nàng cũng không thấy gì kỳ quái.
Chu thị biết Đào thị không giỏi xã giao, liền tiếp lời nói:
– Đứa nhỏ này được điện hạ để mắt, chính là phúc khí.
Nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho là Thụy vương thuận miệng khách sáo vài câu.
Không ngờ Thụy vương cười nói:
– Nói đến đây, ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này có vài phần quen thuộc, có lẽ ở nơi nào đó đã từng gặp qua.
Cố Trạch Mộ rũ mắt, hắn không ngờ Tiêu Triệt lại nhạy bén như vậy, hắn không tin đối phương ngẫu nhiên gặp bọn họ ở nơi này, có lẽ hắn ở đây chờ mình.
Cố Thanh Ninh nhìn hai người bọn họ, mày nhíu lại.
Chu thị sửng sốt một chút, Thụy vương cáo từ các nàng.
Thụy Vương đi rồi, Đào thị lo lắng nhìn Cố Trạch Mộ, nàng cũng không biết thân thế thật sự của Cố Trạch Mộ, nhưng lúc trước công công bà bà lại cẩn thận như vậy, thậm chí ngay cả đại tẩu cũng giấu không nói, có thể thấy thân phận của hắn cũng không đơn giản.
Hiện giờ nghe Thụy vương nói như vậy, nàng lo lắng có phải Thụy vương đã nhìn ra cái gì. Mấy năm nay nàng đã sớm xem Cố Trạch Mộ như thân sinh, lo lắng hắn bị liên lụy, liền do dự hỏi Chu thị:
– Đại tẩu, Thụy vương điện hạ…Có ý gì?
Chu thị trấn an nàng, nói:
– Thụy vương điện hạ làm người hòa khí, có lẽ chỉ vì nhìn thấy Trạch Mộ đáng yêu, cho nên mới nói nhiều vài câu, chỉ là những lời khách sáo, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.
Đào thị nghe vậy cũng bớt lo lắng, nhưng không thể yên lòng, trở về Uy Quốc Công phủ liền vội vàng tìm Mẫn phu nhân.
Mẫn phu nhân nhìn nàng sốt ruột hoảng hốt, cũng có chút bất đắc dĩ: – Hài tử còn nhỏ, cho dù giống người nào đó, hiện tại cũng nhìn không ra được, ngươi không cần trông gà hoá cuốc.
Đào thị nghe Mẫn phu nhân nói như vậy, cũng biết mình thiếu kiên nhẫn, ngượng ngùng nói:
– Là nhi tức hành sự không ổn trọng.
Mẫn phu nhân an ủi nàng:
– Này cũng không thể trách ngươi, mấy năm nay ngươi đối đãi với Trạch Mộ giống như thân sinh, lo lắng nhiều một chút cũng là bình thường.
– Nương…
Đào thị do dự nói:
– Người có thể nói cho nhi tức biết, phụ thân của Trạch Mộ là ai không?
Mẫn phu nhân khẽ thở dài:
– Cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, chỉ là ngươi biết cũng không có tác dụng gì, ngươi chỉ cần nhớ, Trạch Mộ chính là hài tử của Cố gia chúng ta, mà ngươi, chính là thân mẫu của hắn.
Tuy Đào thị không có được đáp án, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra. Từ trong lời nói của Mẫn phu nhân, nàng suy đoán, có lẽ thân phụ của Cố Trạch Mộ đã xảy ra chuyện, sau này Cố Trạch Mộ sẽ không nhận tổ quy tông, chỉ cần nàng không nói, hắn vĩnh viễn là hài tử Cố gia.
______________________________
Cố Trạch Mộ trở lại phòng, Cố Thanh Ninh cũng đi theo hắn.
Từ lúc hai người học tại gia, Đào thị an bài hai phòng phân biệt cho bọn họ, đợi Cố Trạch Mộ lớn thêm một chút, khoảng bảy tám tuổi, sẽ không thể ở lại hậu viện, mà phải đi đến tiền viện.
Phòng của Cố Trạch Mộ quét tước rất sạch sẽ, tất cả đồ vật đều sắp xếp gọn gàng.
Cố Thanh Ninh bảo bọn nha hoàn lui xuống, chỉ là đám nha hoàn này cũng không dám di chuyển, đợi Cố Trạch Mộ gật đầu, mới ngoan ngoãn rời đi.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy hết thảy, lúc này nàng mới chú ý, Cố Trạch Mộ có khí chất lãnh đạo giống như khắc vào trong xương, khí chất như vậy, tuyệt đối không phải thường gia có thể giáo dưỡng ra.
Chờ mọi người đều rời đi, Cố Trạch Mộ mới hỏi:
– Ngươi tới tìm ta, có chuyện gì sao?
Không có người ngoài, Cố Thanh Ninh cũng không giả dạng hài tử, nàng ngồi xuống ghế, nhìn Cố Trạch Mộ, rõ ràng hai chân vẫn còn treo trên không, lại bày ra bộ dạng nghiêm túc:
– Ngươi nhận thức Thụy vương? Rốt cuộc ngươi là ai?
Trong lòng Cố Trạch Mộ “Lộp bộp” một tiếng, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt:
– Ta còn cho rằng, chúng ta đã tự hiểu lấy, không cần rối rắm vấn đề này.
– Được, không hỏi cái này nữa, nhưng Thụy vương có thái độ khác lạ với ngươi, nếu để hắn phát hiện ra manh mối, sẽ ảnh hưởng tới chúng ta, cho nên ta cảm thấy ta phải hỏi cho rõ ràng.
Cố Trạch Mộ khóe môi khẽ cong:
– Dù hắn hoài nghi thì thế nào? Cũng không thể tưởng tượng ra được, nghe nói còn không dám tin, sao có thể nghĩ đến?