Huynh Sủng

Chương 53: Giấy cắt hoa



Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh mất hết hai ngày mới viết xong tất cả câu đối cho người dân trong thôn.

Trong hai ngày này Diệp Tế Muội ngâm gạo tẻ, xay thành bột nước, sau đó bắt đầu làm bánh trắng (giống bánh dày ở Việt Nam mình).

Hai cái nồi phía trên bếp được thêm nước đến nửa nồi, phía dưới lòng bếp lửa cũng được nhóm xong, đợi trong nồi nước sôi lên, Diệp Tế Muội nhanh tay trải vải bông cũ, vỉ trúc, tương tự như lồng hấp, nhưng không có vòng tròn bao xung quanh nó, hai bên còn có tay cầm, thuận tiện cầm lấy đồ múc gạo nước.

Gần nửa gáo hồ lô là được một cái bánh trắng, một vỉ trúc như vậy có thể đặt gần mười cái bánh. Sau đó để vào trong nồi, đậy nắp lại dùng lửa lớn hấp.

Không bao lâu sau mùi thơm của gạo tỏa ra. Mở nắp nồi ra, bánh trắng ngọt trắng trắng mập mập tròn trịa đã được hấp xong. Thừa dịp còn nóng, chẻ thành bốn cánh hoa nhỏ, đầu đũa khuấy bát nước đỏ một cái, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chấm một chấm ở tâm bánh trắng ngọt.

Bánh trắng ngọt lập tức trở nên sinh động, đẹp mắt như những mỹ nhân dán hoa ở trán kia.

Bánh trắng ngọt mới ra nồi còn nóng hổi là ngon nhất, Diệp Trăn Trăn không quan tâm đến nóng, giành trước cầm một cái bánh trên tay cắn một miếng.

Lần trước nàng cùng Diệp Tế Muội đi lên trấn mua bánh gạo ngọt ăn rồi, bây giờ cảm thấy bánh trắng ngọt so với bánh gạo ngọt cũng không kém bao nhiêu, đều là lấy gạo ngâm qua một đêm xay thành gạo nước làm thành. Nhưng bánh gạo ngọt nhỏ và mỏng hơn một chút còn bánh trắng ngọt to và mập hơn rất nhiều. Hơn nữa mới đầu ăn bánh gạo ngọt sẽ có chút mùi men rượu còn bánh trắng ngọt lại là mùi gạo thơm phức.

Ăn xong một cái bánh trắng ngọt cũng không để Diệp Tế Muội mở miệng sai, cầm hai cái bánh đi tìm Hứa Du Ninh.

Hứa Du Ninh đang ở nhà chính cắt giấy hoa. Cũng không biết có phải vì hắn biết điêu khắc gỗ hay không mà hoa giấy cắt ra dễ nhìn hơn Diệp Tế Muội cắt, cho nên Diệp Tế Muội dứt khoát để cho hắn cắt hết, ngày mai – ba mươi tết dán lên là xong.

Diệp Trăn Trăn đi qua, đưa bánh trắng ngọt trong tay cho Hứa Du Ninh: “Ca, cho ngươi.”

Nói xong, tay phải giơ lên ăn một miếng bánh khác.

Hứa Du Ninh thả kéo xuống, đón nhận bánh trắng ngọt nàng đưa. Nhìn vẻ mặt ăn đến thỏa mãn của nàng, cười hỏi: “Muội ăn mấy miếng rồi?”

Diệp Trăn Trăn duỗi ra hai ngón tay: “Cái này là cái thứ hai.”

Trong miệng còn ngậm miếng bánh chưa nuốt xuống, tiếng nói có chút không rõ. Hai má hơi phồng lên, trông rất đáng yêu, làm cho người ta không nhịn cảm thấy thương yêu nàng.

Hứa Du Ninh không kiềm chế được nhéo nhéo gương mặt nàng một chút, sau đó cười nói: “Ăn hết hai cái này buổi trưa muội không cần ăn cơm.”

Bánh trắng ngọt mặc dù xốp, nhưng một cái cũng không tính là nhỏ, vì thế một tiểu cô nương như Diệp Trăn Trăn, ăn hai cái thật sự không cần ăn cơm nữa.

“Không ăn cơm thì không ăn cơm.”

Diệp Trăn Trăn trả lời rất qua loa. Sau khi nói xong nàng còn giơ cái bánh trắng ngọt ăn được một nửa trong tay lên, “Nương còn đang hấp đấy, có rất nhiều. Nếu buổi chiều ta có đói bụng thì ăn mấy cái là được.”

Nàng cảm thấy cái này nếu có thể ăn thay cơm, nàng ăn mấy ngày cũng không ngán.

Hứa Du Ninh cười nhẹ một tiếng, cúi đầu ăn bánh trắng ngọt trong tay.

Trước kia hắn và Hứa Hưng Xương chỉ có hai người, năm mới tết đến chỉ dán câu đối, so với ngày thường nấu hai món ăn ngon hơn chút, nhưng thật sự vẫn rất buồn tẻ Nào như năm nay, từ lúc bước vào tháng chạp, dưới bàn tay lo liệu của Diệp Tế Muội, trong nhà mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, không khí tết càng ngày càng rộn ràng.

Lúc này mới có cảm giác gia đình.

Diệp Trăn Trăn ăn xong bánh trắng ngọt, nhìn thấy trên bàn đặt hai tờ giấy hoa đã được cắt hoàn chỉnh. Một tờ là hỉ thước trèo lên mai, một tờ là niên niên hữu ngư*, đều là hoa văn cát tường thường gặp. Nhưng Hứa Du Ninh cắt rất đẹp, trong tranh hỉ thước, cá chép đều giống y như đúc. Ngay cả hoa mai và hoa sen trông cũng giống thật.

*Niên niên hữu ngư: Ở đây từ ‘ngư’ đồng âm với ‘dư’ – dư dả, có thừa. Nên ‘niên niên hữu dư’ có nghĩa là Mỗi năm đều dư ăn mặc thừa

(Nguồn: www.tongphuochiep.com)

Nàng hỏi hắn hai bức tranh này tính dán ở chỗ nào, Hứa Du Ninh trả lời nói dán ở trên cửa sổ phòng cha mẹ.

Trước phòng của Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đều chỉ có một cánh cửa sổ. Không phải là loại đẩy ra mà phải dùng cây gậy chống lấy cái khung cửa, phía trên dán giấy lụa, vừa vặn có thể dán riềm giấy* ở trên cho có không khí vui mừng.

*Thường dán trên cửa sổ để trang trí

Nhà chính không có cửa sổ, chỉ còn phòng Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh có cửa sổ.

Hứa Du Ninh hỏi Diệp Trăn Trăn: “Bên trên cửa sổ phòng muội muốn dán riềm giấy kiểu gì?”

Kiếp trước đến tết nhà Diệp Trăn Trăn không dán riềm giấy, nàng đối với chuyện này cũng không nghiên cứu, chỉ biết rất nhiều riềm giấy phía trên hình như đều có chữ Phúc, nhưng bảo nàng nói cụ thể hoa văn gì thì nàng không biết nói như thế nào.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng thành thành thật thật lắc đầu: “Ta không biết.”

Vừa rồi dáng vẻ nàng nghiêng đầu nhăn mày suy nghĩ thật sự quá đáng yêu, Hứa Du Ninh không đành lòng quấy rầy nàng, cho nên vẫn không mở miệng gợi ý.

Cho đến lúc này nàng lắc đầu nói không biết, Hứa Du Ninh mới cười ôn tồn mà hỏi: “Không bằng ta cho ngươi riềm giấy hình con thỏ cho muội nhé?”

Diệp Trăn Trăn cầm tinh con thỏ, người cũng mềm mại hoạt bát như thỏ, Hứa Du Ninh cảm thấy cắt hình này cho nàng dán lên cửa cũng rất có ý nghĩa.

Trước kia Diệp Trăn Trăn rất ít khi nhìn thấy riềm giấy, riềm giấy hình con thỏ cũng chưa từng thấy, nhất thời cảm thấy rất hứng thú, vội vàng gật đầu: “Được. Vậy hãy cắt cho ta riềm giấy hình con thỏ đi.”

Hứa Du Ninh cười ừ một tiếng, sau đó cầm kéo và một một tờ giấy đỏ vuông vắn, lên.

Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình mặc dù không tính là quá thông minh, nhưng tốt xấu cũng xem là có thể. Bằng không lúc đi học cũng sẽ không khi nào rớt khỏi top ba đứng đầu lớp. Nhưng mà hiện tại nàng quan sát Hứa Du Ninh cắt riềm giấy, cũng không thấy hắn vẽ hình trước lên giấy, thậm chí không suy nghĩ gì nhiều, cầm kéo lên bắt đầu cắt một cách điêu luyện.

Diệp Trăn Trăn nhanh chóng thấy đôi tai dài rồi đôi mắt tròn xoe, cái đuôi ngắn ngủn của con thỏ xuất hiện. Mà đường kéo di chuyển thấy được không chỉ một con thỏ mà còn có hai con thỏ lớn, hai con thỏ nhỏ, vây quanh ở giữa một tiểu hồ lô. Xung quanh con thỏ còn có những đóa hoa xinh xắn.

Ngay cả trên thân mỗi con thỏ cũng không chân thật, mà là cắt nhiều loại bông hoa nhỏ. Như thế trông mỗi một con thỏ đều rất linh động nhẹ nhàng, không hề có vẻ nặng nề.

Cắt xong rồi, Hứa Du Ninh thả kéo xuống, vuốt phẳng riềm giấy nâng trong lòng bàn tay, mặt mỉm cười đưa qua.

Diệp Trăn Trăn đã ngạc nhiên không nói thành lời.

Nàng không nhận riềm giấy ngược lại nhìn Hứa Du Ninh vẻ mặt tràn đầy chân thành hỏi: “Ca ca, ngươi làm sao lợi hại như vậy?”

Đột nhiên nàng cảm thấy, trên đời này thực ra không có chuyện gì là Hứa Du Ninh không biết.

Hứa Du Ninh giật mình. Sau đó bừng tỉnh lại, trong lòng của hắn mơ hồ vui sướng.

Được khen, hơn nữa người khen chính là người nhà mình, trong lòng lại càng vui hơn nữa.

Thế nên cười nói: “Kỳ thật cắt riềm giấy cũng không khó, nếu muội muốn học ta có thể dạy muội.”

Hắn còn nhớ rõ trước kia Diệp Trăn Trăn đã nói với hắn, nàng muốn học rất nhiều thứ.

Nhưng Diệp Trăn Trăn xua tay.

Nàng đối với bản thân vẫn có mấy phần tự mình biết mình, biết rõ môn thủ nghệ này nàng chắc chắn không học được. Vừa rồi chỉ có nhìn Hứa Du Ninh cắt nàng đã cảm thấy choáng đầu rồi, còn học thế nào được?

“Quên đi, ca ca, huynh vẫn nên tha cho ta đi, ta chắc chắn học không được.”

Vả lại trong nhà có Hứa Du Ninh biết cắt cái này là được rồi, về sau tết đến cứ để hắn cắt, còn mình phụ trách ở bên nhìn hắn cắt là được.

Hứa Du Ninh cười nhẹ một tiếng, không nói gì nữa, ngược lại đưa tay từ trong ngực móc thứ gì đó ra. Sau đó nắm chặt nắm đấm giấu vật đó trong tay đưa tới trước mặt Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn đang tò mò vật hắn cầm trong tay là gì, chỉ thấy nắm tay Hứa Du Ninh vươn ra.

Thế mới biết bên trong là một cặp thỏ con được làm từ gỗ.

Chắc hẳn là lần trước Hứa Du Ninh đồng ý với nàng, đợi nàng biết viết chữ sẽ làm cho nàng giá bút.

“Tặng cho muội.” Tiếng nói của Hứa Du Ninh du dương bên tai, bên trong còn mang theo ý cười, “Chúc mừng năm mới.”

Diệp Trăn Trăn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói cảm ơn, đưa tay đón lấy.

Mặc dù mấy ngày nay nàng hay nhìn thấy Hứa Du Ninh đang điêu cái này, nhưng mỗi lần chỉ cần nàng đến gần Hứa Du Ninh sẽ giấu đi không cho nàng nhìn, hôm nay nàng cũng xem như là lần đầu nhìn thấy hình dáng giá bút con thỏ.

Nếu như dùng để làm cái giá, vậy con thỏ nhỏ chắc chắn sẽ không lớn. Có điều con thỏ mập mạp, hai con lỗ tai hướng ra sau phủ lên cái đầu tròn trịa, đầu khẽ chếch về phía trước. Nhìn nó rất ngây thơ, đáng yêu. Chỗ lưng eo còn cong một đường, chắc đây là chỗ để đặt bút lông.

Diệp Trăn Trăn yêu thích không biết như thế nào cho phải. Trong tay nâng niu đôi thỏ nhỏ, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng hoàn mỹ, xinh đẹp.

Hứa Du Ninh thấy nàng thích, trong lòng cũng thật vui vẻ, đôi mắt đen như vẩy mực ngập tràn ý cười.

Nhìn Diệp Trăn Trăn một hồi, hắn bắt đầu thu dọn mảnh vụn giấy đỏ trên bàn.

Diệp Trăn Trăn lúc này chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi hắn: “Ca ca, riềm giấy dán bên trên cửa sổ phòng huynh huynh định cắt hình gì?”

Cái này Hứa Du Ninh đúng là chưa nghĩ qua. Hiện tại nghe Diệp Trăn Trăn hỏi, lại thấy nàng trong mắt lóe ánh sáng, liền hiểu được trong nội tâm nàng đã có ý tưởng.

Không trả lời mà hỏi ngược lại: “Muội có đề nghị gì không?”

“Chúng ta cắt hình dê có được hay không?” Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn tràn đầy phấn khởi, “Ca ca ngươi không phải tuổi Mùi sao? Huynh biết ta tuổi thỏ, cắt riềm giấy hình thỏ cho ta, huynh tuổi Mùi, cắt riềm giấy hình dê cho mình.”

Nghĩ muột chút, nàng còn đề xuất thêm: “Một con dê rất cô đơn, huynh cắt hai con đi. Ăn tết mà, sẽ phải cầu xin điều tốt lành, hảo sự thành đôi.”

Hứa Du Ninh nghĩ ngợi, cảm thấy không sai. Lập tức tiếp nhận đề nghị của nàng, cầm kéo và giấy đỏ bắt đầu cắt.

Chỉ trong chốc lát đã cắt xong. Còn thật sự là hai con dê đang giẫm trên một đóa hoa mẫu đơn lớn. Bên người mỗi con còn có một đóa hoa mẫu đơn nhỏ hơn chút vây quanh, trên đầu dê thì mang chữ Phúc thật to.

Diệp Trăn Trăn nhìn thấy rất thích, cẩn thận cầm thấy riềm giấy từ trong tay hắn quan sát kỹ càng, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Hứa Du Ninh cười nói: “Ngày mai ta đến dán riềm giấy.”

Hứa Du Ninh cười nói được.

Tới ngày mai, cũng chính là ngày ba mươi tết, sáng sớm Diệp Trăn Trăn đã thức dậy mặc quần áo mùa đông.

Là lần trước nàng cùng Diệp Tế Muội lên trấn mua cuộn vải dệt màu đỏ. Trở về sau đó Diệp Tế Muội bắt đầu dùng tấm vải này may quần áo mùa đông cho nàng, vừa làm xong cách đây mấy ngày.

Mà trên mặt tấm vải này không có hoa văn gì cả, quá bình thường, cho nên sau một hồi ngẫm nghĩ, Diệp Tế Muội bèn thêu một nhành hoa mai ở vạt áo phía trước.

Mặc quần áo xong, Diệp Trăn Trăn vô cùng vui vẻ kéo cửa ra ngoài . Liếc mắt liền thấy Hứa Du Ninh đang lăn bánh xe tiến đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.