Huynh Sủng

Chương 1: Gả lần hai



Diệp Trăn Trăn ngồi trên một chiếc ghế trúc nhỏ hơi cũ, mặt không đổi sắc nhìn ba người đang cãi nhau ở trước mắt.

Ký ức của nguyên thân nói cho nàng biết, phụ nhân mặc y phục xanh lá, chưa đến ba mươi tuổi kia chính là nương nàng, tên là Diệp Tế Muội. Còn một nam một nữ kia, lần lượt là ca ca, tẩu tẩu của Diệp Tế Muội. Cũng chính là cữu phụ cữu mẫu trên danh nghĩa Diệp Trăn Trăn hiện tại.

Nhưng mà rất dễ nhận thấy, một đôi cữu phụ cữu mẫu này cũng không muốn nhận cô cháu ngoại nàng.

Diệp Đại Long, cũng chính là đại ca Diệp Tế Muội, đang đưa tay chỉ Diệp Trăn Trăn, thở hồng hộc nói: “Kẻ ngu này cũng không phải ngươi đích thân sinh ra, chỉ là nhặt về nuôi dưỡng. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vì nó mà cả đời này không tái giá luôn sao? Đầu óc ngươi có bị lừa đá rồi hay không?”

Diệp Trăn Trăn đột nhiên bị điểm danh: . . .

Nàng xuyên qua tới đây chỉ mới được hai ngày, biết nguyên chủ là kẻ ngốc. Mặc dù năm nay đã tám tuổi, nhưng cho tới nay chưa từng mở miệng nói một câu. Lúc nào trên mặt cũng mang dáng vẻ ngơ ngác. Diệp Tế Muội chỉ dạy nàng nhiều năm như vậy mà đến bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng biết tự mặc y phục, ăn cơm.

Song, xuyên qua thành kẻ ngốc cũng không có cái gì không tốt. Trong lòng Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, giả dụ như bây giờ, mọi người nói chuyện cũng sẽ không kiêng kị nàng, nàng lại có thể thăm dò được nhiều tin tức hơn.

Nếu không thì nàng vừa mới xuyên qua, không hiểu rõ một chút gì về thế giới này và những người xung quanh có liên quan đến nàng thì rất dễ bị người khác nghi ngờ. Bây giờ đúng lúc đàng hoàng không cần nói lời nào, không cần làm chuyện gì, cũng sẽ không có ai nghi ngờ nàng một chút nào.

Rõ ràng Diệp Tế Muội là người rất bao che con cái. Tính tình cũng mạnh mẽ. Vừa nghe Diệp Đại Long nói Diệp Trăn Trăn như vậy thì ngay lập tức ném giẻ lau đang cầm trong tay lên bàn, mở miệng quát to ca của bà: “Trăn Trăn không phải kẻ ngốc.”

“Nó không ngốc thì ai ngốc?” Tính tình Diệp Đại Long cũng không tốt. Nghe thây muội muội mình chống đối mình như thế thì tức giận đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên từng đường từng đường, “Cũng đã là một người tám tuổi mà chưa mở miệng nói chuyện được. Nhìn nó mà xem, chỉ biết cười ngây ngô, còn chảy nước bọt. Ngay cả Vượng Tài nhà ta còn thông minh hơn nó. Ném cục xương, nó còn hiểu được sẽ chạy đến bên người vẫy đuôi hai cái, sủa gâu gâu vài tiếng đấy. Hài tử này của ngươi thì biết làm cái gì?”

Diệp Trăn Trăn: . . .

Lại nói nàng không bằng một con chó!

Diệp Trăn Trăn nhìn Diệp Đại Long một chút, trong lòng lặng lẽ nhớ kỹ người này.

Diệp Tế Muội cũng nóng nảy lên, khuôn mặt bắt đầu tím xanh.

“Ta đã nói Trăn Trăn không phải kẻ ngốc cũng không phải là đồ đần. Nếu ngươi còn dám nói nó một chữ nào nữa, có tin bây giờ ta lấy chổi đánh đuổi ngươi cút khỏi đây không?”

Nói xong, đi ra ngoài mấy bước, cầm cây chổi rơm cán cao đặt phía sau cửa trong tay, trên mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Đại Long.

Huynh muội hai người đánh nhau từ nhỏ tới lớn, hơn nữa khi còn bé Diệp Tế Muội đều bị Diệp Đại Long đè đầu ra đánh, Diệp Đại Long đương nhiên không sợ bà.

“Ngươi vì một đứa đần nhặt được mà dám nói chuyện với ca mình như thế sao? Thật sự là lật trời rồi. Hôm nay, ta không giáo huấn ngươi một trận, ngươi sẽ không biết được ta là ca của ngươi.”

Diệp Đại Long vừa nói vừa quơ tay bốn phía tìm kiếm công cụ.

Ánh mắt chợt thấy cây cào thóc đang dựa trên tường bên cạnh, đi qua muốn cầm ở trong tay.

Lại bị Diệp Tế Muội nhìn thấy, nhanh tay lẹ mắt vội tiến lên nâng cây chổi rơm trên tay quét xuống dưới một cái. Ngăn cản lối đi của Diệp Đại Long, đồng thời cũng đúng lúc đó cây chổi đánh vào trên mu bàn tay của ông ta.

Đầu chổi được làm bằng trúc phơi khô, lớp lá trúc phía trên đã sớm rơi sạch, chỉ còn lại cành trúc ngổn ngang lộn xộn. Bình thường đều chỉ dùng để quét dọn sân vườn, năm này tháng nọ trôi qua, cành trúc bị mài vừa nhọn vừa sắc. Đánh vào trên tay rất đau không nói, còn rất dễ bị cứa rách da.

Ngay lập tức trên mu bàn tay Diệp Đại Long bị vẽ ra hai ba đường. Có một đường hơi sâu một chút, còn đang rướm máu.

Mùi vị này cũng không dễ chịu chút nào.

Diệp Đại Long tức giận nổi trận lôi đình, khuôn mặt càng giống màu gan heo. Cũng không quan tâm cây chổi đâm trúng người, đưa tay muốn đoạt lấy cây chổi trong tay Diệp Tế Muội.

Mắt thấy tay ông ta sắp đụng trúng chuôi chổi, bỗng nhiên bị người chen ngang cưỡng ép kéo ra.

Người kéo Diệp Đại Long ra là thê tử của ông ta, gọi là Liễu Lan Hoa. Mặc một bộ đồ vải mỏng như giáp màu tím đậm, trên mặt bôi son trát phấn, tóc mai dính nước bết thành một đường thật dài.

“Ngươi, cái người này.” Liễu Lan Hoa vừa kéo Diệp Đại Long ra, vừa nói với ông ta: “Hôm nay chúng ta tới đây để làm cái gì? Là đến nói với Tế Muội một chuyện đại hỷ. Sao ngươi có thể chọc Tế Muội tức giận như vậy?”

Một mặt quát mắng ông ta đi sang bên cạnh chờ xem, một mặt kéo ra nụ cười, quay đầu nói chuyện với Diệp Tế Muội.

“Tế Muội à, muội biết ca của muội người này chính là một tên đần, nói chuyện chẳng thèm dùng đầu óc, muội đừng chấp nhặt với ông ấy nha!”

Đáng tiếc viên đạn bọc đường này của bà ta cũng vô dụng, sắc mặt Diệp Tế Muội càng khó chịu hơn vừa rồi.

“Ca của ta không phải thứ gì tốt, chẳng lẽ ngươi tốt sao?”

Cây chổi trong tay Diệp Tế Muội càng giơ lên cao, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh xuống Liễu Lan Hoa.

“Đừng cho rằng ta không biết những tính toán xấu xa trong lòng ngươi và ca ta. Nói cái gì mà gia đình họ Triệu kia là một phú hộ, nhi tử cũng có năng lực, biết thương người. Người ta thật sự tốt như vậy, nhi tử hơn ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, coi trọng một quả phụ như ta sao? Không biết gia đình kia ăn ở thế nào, mười dặm tám hương đều không người nào dám gả, các ngươi nhận chút tiền tài nhà hắn, chạy đến đây lừa gạt ta, muốn đẩy ta vào hố lửa.”

Nói đến đây, Diệp Tế Muội nóng giận. Buông cây chổi trên tay xuống, đưa tay chỉ Liễu Lan Hoa và Diệp Đại Long mắng to: “Phu thê các ngươi thật đúng là tâm địa độc ác. Mười mấy năm trước, nương ta vừa mới chết, hai người các ngươi liền ngại trong nhà nhiều thêm ta, gả ta đến Diệp gia. Diệp gia là gia đình như thế nào? Hai gian phòng ở rách rưới, mẹ già nằm liệt giường, còn có một tiểu muội muội nhỏ tuổi chỉ biết khóc. Mười dặm tám hương phàm là nhà có khuê nữ, có muội muội người ta cũng không chịu gả họ tới đây. Các ngươi thì tốt rồi, quyết định cho ta cửa hôn sự này. Vào ngày thành thân còn nói với ta, sau này hai nhà đừng tới lui nữa. Sợ ta đến nhà các ngươi xin tiền, truyền vận khí nghèo nàn cho các ngươi. Trong lòng ta nhớ kỹ những lời này của các ngươi, mười mấy năm qua dù cho ta có khổ cực, có mệt mỏi, cũng chưa từng đến cửa nhà các ngươi một lần, các ngươi cũng không hề đến hỏi han ta một câu. Bây giờ nam nhân của ta vừa mới mất, hai người các ngươi lại vội vàng chạy tới cửa, khuyên ta tái giá sao? Ta nhổ vào! Bây giờ nếu như ta tin các ngươi thật tâm đối xử tốt với ta, thay ta suy nghĩ, vậy thì đầu ta mới đúng thật là bị lừa đá qua.”

Liễu Lan Hoa bị bà nói một tràng đến ngượng ngùng, trên mặt sắp không nhịn nổi. Biện giải: “Trước kia là ta tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, mới có thể nói với muội những lời như vậy. Thế nhưng sau này không phải ta đã chủ động bước đến cửa nhà muội sao, muốn cùng muội nối lại tình xưa, bây giờ muội . . .”

“Đó là ngươi thấy ta sống tốt, muốn đến mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản của ta, bằng không thì ngươi sẽ chủ động trèo lên cửa nhà ta sao?”

Ánh mắt Diệp Tế Muội khinh thường liếc nhìn bà ta, “Vốn dĩ trong lòng ta còn nghĩ, cho dù các ngươi không tốt đi chăng nữa, cũng là ca tẩu của ta, chuyện trước kia, mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nào ngờ các ngươi một chút cảm ơn cũng không biết, liêm sỉ lại càng không biết. Phu quân của ta vừa mất nửa năm, hai người các ngươi đã đến đây bảo ta tái giá. Nghĩ rằng ta không biết, Triệu gia cho các ngươi năm lượng bạc sao? Chỉ với năm lượng bạc mà các ngươi muốn đẩy ta vào hố lửa lần nữa ư? Các ngươi thật đúng là thân huynh tẩu của ta mà! Nghĩ lại những năm nay, nam nhân ta còn sống, chu cấp bạc cho các ngươi cũng không chỉ có năm lượng đi? Bây giờ hai người các ngươi còn có mặt gì đứng ở nhà ta khuyên ta tái giá đây?”

Không sai! Diệp Đại Long và Liễu Lan Hoa thật sự nhận của Triệu gia năm lượng bạc. Vả lại Triệu gia cũng đã nói, đợi sau khi chuyện này thành sẽ thưởng tiếp cho bọn họ thêm năm lượng bạc nữa. Không phải biết rõ Diệp Tế Muội là người có cái miệng rất lợi hại, hai người bọn họ tới cửa chỉ để chịu mắng sao?

Trong lòng Liễu Lan Hoa rõ ràng đã tức đến ói máu, nhưng nghĩ đến mười lượng bạc kia, cũng đành phải nén giận tiếp tục thuyết phục.

“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trông coi Diệp gia mà không tái giá nữa sao? Lão bà tử Diệp gia và muội muội tuổi thiếu niên đều lần lượt chết hết rồi, bây giờ đương gia nhà ngươi cũng đã chết, ngươi lại không sinh được một trai hay nửa nữ, đang lúc thanh xuân tuổi trẻ, không phải nên tiến thêm về phía trước một bước, tìm một nơi lá rụng về cội. Ta và ngươi ca cũng là nghĩ như vậy, cho nên mới sai người tìm khắp nơi xem có gia đình nào thích hợp cho ngươi. Cái này chẳng lẽ cũng có lỗi hay sao?”

Nói đến đây, giọng nói của bà ta trở nên hòa hoãn, bắt đầu từng bước dụ dỗ.

“Tên nhi tử Triệu gia kia, tuy nói là có chút thật thà, nhưng người ta trước kia chưa từng thành thân, trên người rất có sức. Trong nhà cũng có vài mẫu ruộng nước, có bốn năm gian phòng lớn, heo trâu gà vịt đều có đủ, cuộc sống hoàn toàn không khó khăn gì. Ngươi, một phụ nhân gả lần hai, nhà như vậy còn chê không tốt. Vậy ngươi muốn gả cho hạng người nào? Chẳng lẽ gả cho người vai không thể gánh, tay không thể nâng, trong nhà còn có nhi tử tàn phế như Hứa tú tài là tốt hay sao?”

Hứa tú tài trong miệng Liễu Lan Hoa, tên đầy đủ là Hứa Hưng Xương. Tổ tiên vốn không phải là người thôn Long Đường bọn họ, phụ thân là người đi thi nhiều lần vẫn là tú tài nghèo xơ, ở trong thôn làm trợ giảng cho một gia đình giàu có. Trùng hợp lão tộc trưởng thôn Long Đường là người rất có kiến thức, vì đời sau của thôn Long Đường mà suy nghĩ, tạo dựng một học đường trong thôn. Được người giới thiệu biết được Hứa phụ, rất khâm phục học thức của ông ấy nên đã mời ông ấy tới đây làm tiên sinh, dạy bảo đám trẻ con trong thôn Long Đường.

Về sau quê nhà Hứa phụ xảy ra một trận lũ lụt, tất cả người thân đều chết hết. Không muốn tiếp tục nhớ thương họ nữa nên Hứa phụ dứt khoát ở trong thôn Long Đường yên ổn làm nhà, lấy thê tử, sinh ra Hứa Hưng Xương.

Nói về học thức của Hứa Hưng Xương vốn cũng rất tốt. Hơn mười bảy tuổi đã đỗ tú tài, chỉ là sau đó thủy chung không thể tiến thêm một bước. Sau này cũng từng lấy thê tử. Chỉ có điều bất hạnh, lúc thê tử sinh con vì khó sinh mà một xác hai mạng, trở thành quan phu (1). Không lâu sau Hứa phụ cũng nhiễm bệnh nằm liệt giường, bệnh nửa năm thì buông tay khỏi nhân gian.

(1) Quan phu: góa vợ

Lúc sắp chết nhắn nhủ với Hứa Hưng Xương, muốn nhi tử đưa thi thể của ông về quê nhà an táng. Còn muốn Hứa Hưng Xương thay thế ông, tiếp tục ở thôn Long Đường dạy học cho người trong thôn.

Hứa Hưng Xương là người con có hiếu, đương nhiên sẽ đồng ý mọi chuyện.

Thế là đợi qua 49 ngày của Hứa cha, Hứa Hưng Xương đưa quan tài về quê nhà an táng xong, dựa theo nguyện vọng của phụ thân, trở lại thôn Long Đường làm tiên sinh dạy học.

Sau đó cũng có người đến cửa làm mối cho ông một cửa hôn sự nữa. Nhưng mà trước hôm thành thân ba ngày, vị cô nương kia bị bệnh nặng qua đời, cửa hôn sự này cứ thế như chưa từng xảy ra.

Thời gian dần trôi trong thôn truyền ra (2), nói Hứa Hưng Xương là mệnh hung, khắc thê nên không có ai dám làm mai cho ông nữa. Hứa Hưng Xương cũng không vội, vẫn nhàn nhã làm một tiên sinh dạy học.

(2) Lưu ngôn phỉ ngữ: lời đồn nhảm

Vào ngày giỗ một năm của phụ thân ông, ông về quê thắp hương mồ mả cho ông ấy, lúc trở về trong tay lại ôm theo đứa bé.

Hỏi tới, ông cũng không biết đây là hài tử người nào vứt bỏ. Sau một ngày đi đường trở về nhà, mơ hồ nghe thấy ven đường có tiếng khóc yếu ớt. Đẩy bụi cỏ rậm rạp ra kiểm tra xung quanh, chính là một đứa bé khoảng một hai tuổi. Trong lòng của ông thương xót nên ôm về nhà nuôi dưỡng. Còn đặt cho nó một cái tên, là Hứa Du Ninh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.