Huynh Hữu Đệ Công

Chương 31



“Lạc, Lạc Thiệu Cung…..” Vừa thấy thân ảnh của nó là bắt đầu nói lắp, “Ngươi đã về rồi ?”

Ai, bình tĩnh một chút, không cần làm cái gương mặt chột dạ như đang tính toán làm chuyện xấu, tinh tinh bọn họ không phải nói nó cũng thích tôi sao ?

“Vâng, anh.” Cái gã mỉm cười đến mê người buông hành lé, cở bỏ khăn quàng cởi, cởi áo khoác ngoài : “Bên ngoài lạnh lắm, máy sưởi trong nhà thiệt ấm.”

Cách một thời gian không gặp nó, cảm thấy bộ dạng của nó so với trước kia cũng có lực sát thương, là tác dụng tâm lý sao ?

“Tiểu Hữu, em con dẫn bạn về nha ~~”

May mà bà mẹ nhắc nhở tôi mới đem ánh mắt từ Lạc Thiệu Cung dời đi, úuối cùng phát hiện cái người khách nhân nãy giờ không để ý tới, sau đó con mắt liền lồi ra.

“Gì……………”

Gương mặt hạng nhất dáng người hạng nhất khí chất hạng nhất……

“Tiểu Hữu ~~ đã lâu không gặp ~~ còn nhớ tôi không ?”

Như thế nào lại quên, là đàn ông gặp qua nàng một lần thì khó mà quên được.

Đột nhiên nhận được cái ôm của mỹ nữ Italy, so với nhiệt tình của Tần Du, phản ứng của tôi liền trì độn đến mức y như mới từ trong tủ lạnh đi ra. “A, nhớ rõ, chào bạn…..”

“Tôi theo Thiệu Cung đến thăm bác trai bác gái, ở lại vài ngày, Tiểu Hữu cậu sẽ không chào đón à?”

“Hả, sao lại thế, đương nhiên hoan nghênh…..”

Xạo thôi.

Cảm giác của tôi tương đương như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, bị hắt mức cảm thấy mông lung.

Lạc Thiệu Cung trước kia chưa bao giờ mang con gái về nhà.

Chẳng lẽ tên bs lúc này không nói dối ?

……………………………………

Ê, tỉnh lại một chút, nhanh như vậy liền ủ rũ làm sao giống thằng đàn ông chứ, nói như thế nào cũng muốn chờ Lạc Thiệu Cung chính miệng xác nhận mới được.

Chấn tác tinh thần chuẩn bị đem thời gian còn lại này đối phó. Tần Du thoạt nhìn là cùng Lạc Thiệu Cung vô cùng thân thiết, nhưng là……. bạn tốt cũng có thể như vậy đúng không, không nhất định thế nào cũng có thể là người yêu. Tuy rằng Tần Du cùng nó thực ăn ý, thường thường ghé lỗ tai vào nó lặng lẽ nói, nó một chút cũng không bài xích, còn rất phối hợp, hai người cười một tràng bộ dạng thực sự rất hòa hợp, nhưng là……

Nhưng là bọn tinh tinh đều nói Lạc Thiệu Cung vẫn thích tôi.

Cho nên, có lẽ, chỉ là do tôi đa tâm mà thôi.

Thích một người, liền dễ dàng nghi thần nghi quỷ, ha ha……

“Tiểu Hữu, gọi em xuống dưới ăn cơm chiều.”

“A, được.” Tôi cuống quít vất cuốn tạp chí đã bị lật đi lật lại, chạy lên lầu. Tần Du vừa rồi vào phòng Lạc Thiệu Cung, tôi vẫn rất muốn đi tới xem bọn họ làm cái gì, chính là bất hạnh tìm không thấy cớ.

Rất muốn không gõ cửa liền trực tiếp xông vào hiện trường, nhưng lại lo sợ đụng phải trường hợp xem đến cái gì không nên nhìn, cho nên vẫn nơm nớp lo sợ đưa tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Hoàn hảo, thanh âm thực trong sáng, phản ứng cũng rất nhanh, hẳn là không có hành vi vượt rào mới đúng.

Đẩy cửa đi vào, Lạc Thiệu Cung quả nhiên ngồi chỉnh tề ở trên giường sửa sang đồ vật này nọ, Tần Du đưa lưng về phía chúng tôi đứng ở cửa sổ gọi điện thoại.

“Ừm, cái kia, cơm chiều đã chuẩn bị rồi, mẹ gọi hai người đi xuống.” Mặt đối mặt nói chuyện với nó luôn có hơi căng thẳng.

“Tốt,” khóe miệng giương lên mỉm cười thực ấp áp. Tuy rằng nó hình như không nguyện ý cùng tôi nhiều lời, cơ mà gần gũi nhìn nó như vậy, cũng thực vui vẻ.

“Biết rồi, ba mẹ thực phiền quá.” Thanh âm của Tần Du nổi lên. ‘Còn muốn hỏi gì nữa chứ ?”

“Cô ấy gọi điện cho ai thế ?” Tôi ngây ngốc nói một câu.

“Cùng ba mẹ của cô ấy.”

“A….” Cố gắng suy nghĩ câu tiếp theo phải nói gì mới có thể đem đề tài tiếp được, “Lạc Thiệu Cung à, kia…”

“Vì con đang ở trong nhà của bạn trai, ba mẹ còn muốn thế nào nữa chứ ?!’

Tôi ngẩn ngơ, khó khăn lắm mới nghĩ ra được lại bị mất hết.

“A, cám ơn.” Tôi bỗng nhớ tới Đan Thực nói qua chừng nào Lạc Thiệu Cung về bọn họ sẽ gọi điện thoại tới hỏi tôi tiến triển thế nào, tám phần là tinh tinh đã muốn biết tin tức.

Nhận điện thoại từ Lạc Thiệu Cung, vội bày ra một bộ mặt sáng sủa như không biết gì : “Ê, gọi sớm quá vậy ? Ta đang ăn cơm chiều.”

“A……thiệt nhiệt tình quá Tiểu Hữu, cậu chờ tôi thật lâu rồi sao ?”

Ý, tên bác sĩ……

Tôi thần tình đen lại, sắc mặt ngượng ngùng, đành phải ân ân a a : “A, có chuyện gì ?”

“Thiệu Cung chắc đã về nhà rồi ?” Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Ừm, đúng vậy.”

“Còn mang theo Tần Du ?”

Tôi cứng rắn một chút : “……… Đúng vậy.”

Đầu dây kia phát tiếng cười nhẹ : “Thực hâm mộ bọn họ……….. Tiểu Hữu, tôi giờ rất muốn gặp cậu, rất muốn ôm cậu ~~ làm sao bây giờ ?”

Cánh tay nổi hết da gà, lại trước mặt mọi người phát tác, đành phải nhẫn nại : “Bên cạnh ngươi nhiều phụ nữ như vậy, tùy tiện tìm một cái không phải tốt lắm sao ?”

“Kia không giống với.” người này, như thế nào nghe giống như mấy tên phục vụ tình dục qua điện thoạn, cái thanh âm khàn khàn kia nghe làm đầu người run lên từng trận, “Các cô ấy làm sao có thể so với cậu chứ, cậu cũng không biết chính mình có bao nhiêu mê người nha ~~ tôi dại này vẫn nghĩ đến cảnh cậu nằm phía dưới tôi……….”

Tôi sắc mặt cứng ngắc cứ nắm cái điện thoại.

Cho xin đi, giờ mới sáu giờ chiều, thời gian ăn cơm kiêm xem ti vi, ngươi phát dục cái gì chứ !

“Tuy rằng không có làm đến bước cuối cùng, tôi cũng có thể tưởng tượng ra đến cậu có bao nhiêu mỹ vị nha, cậu mặt sau vừa chặt vừa nóng, chỉ dùng ngón tay đi vào cũng khiến cho tôi chịu không nổi………….”

Chết tiệt, kẻ chịu không nổi là tôi đây này !

Cố gắng cầm cái điện thoại, tôi đã muốn cầm nó quăng vô tường : “Ngươi đi tìm chết đi !”

Điện thoại trúng mục tiêu vách tường vừa nặng nề rơi xuống sàn, mãnh liệt va chạm xuống không biết có bị gì không, thanh âm ngược lại lại nổi lên, còn có thể rõ ràng nghe được tiếng cười của đầu bên kia : “Bảo bối à, không cần thô bạo như vậy !….. Chẳng lẽ anh đã quên gọi cho em…. em mới giận dỗi ? Đừng giận anh nha…..”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Tới địa ngục đi ! Chết xa xa một chút, chết tiệt !” Tôi thô tục hết từ này đến từ khác, còn muốn cho tên kia hai đạp, đột nhiên ý thức được sau lưng một mảnh yên tĩnh.

Mặc……………

Quả nhiên, vừa chuyển đầu, tất cả mọi người lấy hóa thạch tư thái nhìn tôi.

“Hả…..” Tôi cười gượng, vội đem cái điện thoại vô tội nhặt lên, “Không có gì, hiểu lầm nhỏ mà thôi………..”

“Tiểu Hữu,” bà mẹ thì thào, “Người vừa rồi………. là đang theo đuổi con sao ?”

“A ? Không phải, không có, ha….” Tôi cười mỉa đem điện thoại trả lại chỗ cũ, “Như thế nào có thể…..”

“Em trai à, con ở trong trường không có bảo hộ tốt anh sao ?” Đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của bà mẹ, Lạc Thiệu Cung lại thờ ơ chọc chọc hạt cơm : “Cuộc sống tình cảm của anh ấy, con làm sao quản được chứ.”

“A, Tiểu Hữu, hóa ra con cũng thích cậu ta à ?” Bà mẹ kết luận tiếp tục phát biểu ngôn luận cởi mở, “Được rồi, về sau mang về cho mẹ xem xem, là đàn ông tốt thì không sao….”

“Không phải mà….” Tôi yếu ớt giải thích.

Không biết vì cái gì, vẻ mặt đạm mạc như không liên can gì của Lạc Thiệu Cung làm cho tôi cảm thấy rất khổ sở.

Lúc điện thoại lại reo lên, mọi người đã ngồi trên sô pha ăn hoa quả sau bữa cơm, tôi giành trước đưa tay lên : “Vâng.”

“Thiệu Hữu à, hội trưởng đã về rồi à ?”

“Là Đan Thực à…..” Tôi hạ khẩu khí, có hơi vô lực, “Ừm, đã trở lại.”

“Thế nào cậu bạn nhỏ, có đủ dũng khí tỏ tình chưa ? Giọng hát sa sả ở bên cạnh hiển nhiên là tinh tinh. Lạc Thiệu Cung an vị ở kế bên tôi, sợ bị nó nghe được, tôi chỉ bối rối ngồi bên cạnh : “Đừng nói bậy.”

“Gì ? Không phải nói chỉ cần thẳng thắn với hội trưởng sao ?”

“Không có…..” Tôi hàm hồ chốc lệ.

“Cậu bạn nhỏ à cậu đừng chậm chạp nữa, tôi dám nói, Thiẹu Cung trông mong ngày này đã muốn trông mong thật lâu rồi ! Chỉ cần cậu cùng cậu ta ám chỉ một chút, cậu ta sẽ tự động phác lại đây, càng dùng vẻ không minh bạch, cậu ta sẽ cao hứng tới điên luôn…. Ê, cậu có nghe tôi nói hay không ? Đừng thẹn thùng nữa, cứ làm theo lời tôi, tuyệt đối không sai !”

“…………..”

“Đúng vậy Thiệu Hữu à, hạnh phúc là do chính mình giành lấy thôi, lá gan lớn một chút. Hội trưởng thích mày như vậy, nhất định không thành vấn đề.”

“Thiệu Cung đã độc thân tới bây giờ, người con trai si tình như vậy không phải nơi nào cũng có, phải thật quý trọng 1”

Tôi mắt đỏ ngầu vuốt vuốt cái ống nghe, nghe không rõ phán đoán lạc quan của họ, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. lt c ở bên cạnh, tôi lại không thể đem nói rõ ràng, khó khăn lắm mới trấn định được, dùng âm thanh rành mạch ám chỉ bọn họ : “Lạc Thiệu Cung dẫn theo cô bạn gái xinh đẹp trở về, mọi người khi nào rảnh thì lại đây nhìn xem.”

Bên kia quả nhiên yên lặng nửa ngày, vẫn là Đan Thực phản ứng trước : “Không phải đâu ? Thiệu Hữu, câu không phải nghĩ sai rồi.”

“Là thật,” tôi khờ cười hai tiếng, “Không tin mày có thể hỏi Lạc Thiệu Cung, thật sự rất được.”

“……………….Thiệu Hữu à, mày đừng khổ sở, có lẽ hiểu lầm làm sao đó……………”

“Được ròi, thời gian gặp thì nói sau đi, trước cứ như vậy đã.” Trả lời không rõ ràng tắt máy, quay đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiệu Cung, tôi gãi gãi đầu cười cười : “Là Đan Thực và Tân Hân, bọn họ gọi ta hỏi thăm ngươi.”

Nhưng là………. cho dù là như vậy, cũng vẫn rất muốn, nói với nó là tôi thích nó.

Ngay cả thổ lộ tình yêu chưa chớm đã tàn, không khỏi rất đáng thương.

Ít nhất cũng có thể lớn tiếng nói lời nói của trái tim, bị trực tiếp cự tuyệt mới hết vi vọng chứ.

Không đúng, cho dù bị cự tuyệt, cung không có thể hết hy vọng, người mình thích như thế nào có thể tùy tiện bỏ ra, phải cố gắng giành lấy, như vậy mới giống đàn ông chứ ! Cố lên nào Thiệu Hữu !

……………..

Tuy rằng lúc trở về phòng đọc sách cứ liều mạng bơm hơi, cái mũi vẫn lên men từng trận.

Ai, không chịu thua kém một chút thôi, vô luận như thế nào đều phải thử xem, bị cự tuyệt cũng không có gì mất mặt….. mất mặt hay bị nó chê cười cũng không sao, tôi là con trai mà….

Nhưng…. ánh mắt như vậy lại đỏ cả, không thể giống như con thỏ đi nói được. Mặt mũi thì nước mắt nước mũi, sẽ phá hư không khí mát.

Kết quả là ánh mắt tôi đỏ hết cả buổi tối, ngày hôm sau đã thũng như quả đào, lại ngượng ngùng làm cho người ta nhìn đến, trừ ỏ che che lấp lấp đi xuống ăn cơm, mấy lúc khác đều tránh ở trong phòng trộm nhỏ thuốc, ngay cả mặt Lạc Thiệu Cung cũng không thấy, làm sao có cơ hội thổ lộ gì chứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.