Thương tích cũa Đào Tử hồi phục nhanh chóng, cô biết nhà Ly Thương là gia tộc phong thủy mấy đời và anh cũng đang ra ngoài để trải luyện như cô. Anh mang theo pháp khí gia truyền chính Là máu phượng Bồ Đề, ngày đó vì cứu cô nên anh đã cho cô máu mắt phượng Bồ Đề quý báu, nỗi niềm cảm động này khiến Đào Tử càng lún càng sâu vào tình cảm dành cho anh.
Thời gian ở bên Ly Thương ngày nào anh cũng nấu canh bồi bổ thân thể cho cô uống, Đào Tử thấy vô cùng hạnh phúc vì đã gặp được chàng trai đốii xử tốt với mình như thế. Cô đắm chìm trong hạnh phúc mà không hề chú ý đến mỗi lần cô uống canh, vẻ mặt Ly Thương vô cùng kì quặc.
Dạo gần đây Đào Tử thấy rất lạ, nhưng kì lạ ở đâu thì lại hoàn toàn không diễn tả được, cảm giác như trong cơ thể có một luồng khí cực nóng muốn đốt cháy cơ thể cô, lại thấy đó chỉ như là ảo giác của bản thân thôi nên Đào Tử không để ý nhiều, mỗi ngày vẫn tu luyện theo cách thức bình thường.
Hôm ấy luồng khí trong người nóng bức, khó chịu vô cùng nên Đào Tử kết thúc tu luyện sóm, trở về nhà với Ly Thương, từ đằng xa cô đã thấy Ly Thương đang trò chuyện với ai đó, Đào Tử nổi hứng đùa nghịch, rón ra rón rén đi đến phía sau anh.
“Sắp thành công rồi, chỉ cần cô ấy tiếp tục ăn canh cháu nấu thì huyết mạch Phượng Hoàng sẽ hoàn toàn thức tỉnh, cháu sẽ nhân cơ hội đó cướp lấy nó. Đến khi đó…”
Đào Tử bàng hoàng khi nghe thấy lời Ly Thương nói, bất giác lui về phía sau một bước, không cẩn thận giẫm phải nhánh cây vang lên tiếng răng rắc rất khẽ, làm kinh động đến Ly Thương.
Ly Thương giật mình vội vàng quay đầu lại, Đào Tử phía sau đang nhìn anh với vẻ mặt kinh hoàng, Ly Thương sửng sốt vội vàng cất lời giải thích, “Đào Tử, anh…”
“Đừng nói nữa, em đã nghe thấy tất cả rồi. Hóa ra anh tiếp cận em chỉ vì huyết mạch Phượng Hoàng, đáng tiếc đã bị em biết được, mưu kế của anh sẽ không thực hiện được đâu.”
Nước mắt cô chảy xuổng, đôi mắt chất chứa nổi đau khiến người ta nhìn thấy không nhịn được muốn bước đến dỗ dành.
Trên mặt Ly Thương hiện lên cảm xúc phức tạp, “Anh không muốn làm hại em, chỉ cần em ngoan ngoãn để anh nhận huyết mạch Phượng Hoàng, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như trước.”
“Đủ rồi!” Đào Tử run rẩy ngắt lời Ly Thương, “Em không thể nào để anh nhận huyết mạch Phượng Hoàng được, đừng hi vọng hão huyền nữa. Em không muốn làm anh bị thương, từ nay về sau chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.”
Đào Tử nói xong thì định quay người bỏ đi, Ly Thương cất lời cắt ngang bước chân đang dợm bước đi của cô, “Đợi đã, em không làm anh bị thương nhưng không có nghĩa là anh sẽ để em rời đi, anh nhất định phải lấy được huyết mạch Phượng Hoàng.”
Nhìn gương mặt vốn dịu dàng của Ly Thương phút chốc hiện lên vẻ lạnh lùng, Đào Tử lảo đảo. Không ngờ tấm chân tình cô trao cho anh giờ lại đổi lấy kết qua thế này, ngưòi cô càng lúc càng nóng, vị tanh trào lên cổ họng.
Phụt!
Đào Tử ôm ngực, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt Ly Thương hiện vẻ đau xót, tuy nhiên nghĩ đến huyết mạch Phượng Hoàng, như hạ quyết tâm, anh lại bước từng bước đi đến gần Đào Tử, không nhìn vết máu trên khóe miệng cô nữa.
Đào Tử lui về sau nhìn Ly Thương từng bước từng bước một dồn ép mình đến đường cùng, trái tim cô chợt như pha lê rơi xuống đất, vỡ nát tan.
“Anh thật sự sẽ xuống tay vói em ư?”
Ly Thương không nói mà chỉ dừng bước, nếu như không phải là vì huyết mạch Phượng Hoàng, anh thật sự rất muốn chung sống với cô đời đời kiếp kiếp, nhưng mà…
Ly Thương lắc đầu, chướng khí màu đen từ từ dâng lên trong tay, tạt về phía Đào Tử, Đào Tử không tránh kịp bị chướng khí đánh trúng, lại phun thêm một ngụm máu nữa.
Thân hình Phượng Hoàng dần dần hiện ra từ cơ thể Đào Tử, vờn xung quanh cô. Nhìn thấy Phượng Hoàng, trong mắt Ly Thương hiện lên vẻ điên cuồng, chướng khí trong tay dâng cuồn cuộn.
Đào Tử đau khổ do dự một hồi, cuối cùng Phượng Hoàng Hỏa xuất hiện trong tay cô, cô nhắm mắt lại, ngọn lửa trong tay đập thẳng về phía Ly Thương, sau đó nhân lúc Ly Thương tránh né cô dùng bùa bỏ chạy.
Cô cứ lê cơ thể đầy những vết thương chạy đi chẳng có mục đích, Đào Tử không biết mình phải đi đâu, cũng không biết nơi nào là an toàn, nơi nào Ly Thương sẽ không tìm ra cô.
Cô chạy vào một thôn núi hẻo lánh, cơ thể cô đã nặng nề đến cùng cực, tầm mắt cũng càng lúc càng mơ hồ. Đào Tử trấn định lại tinh thần muốn tiếp tục đi về phía trưóc, đáng tiếc thân thể không nghe theo suy nghĩ của cô. Trước mắt tối sầm, Đào Tử hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại, thấy vẫn là một căn phòng cổ kính Đào Tử hốt hoảng, lẽ nào cô đã trở lại nơi kia? Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, cô phát hiện căn phòng này bày trí hơi… lạ đời. Trong căn phòng cổ kính vậy mà chất đủ loại gấu bông, có loại gấu bông lông nhung, gấu bông lông dài, gấu bông lông ngắn, gấu bông Teddy.
Nhất thời Đào Tử cảm thấy có một đàn quạ bay qua đầu mình, đây là phong cách gì vậy? Căn cứ theo cách bài trí, chắc chủ căn phòng này là con gái.
“Cô đã tỉnh rồi à.”
Đào Tử đang nghĩ ngợi thì trong góc có một giọng nữ lành lạnh vang lên.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt Đào Tử là một cánh tay, nó đẩy hết mấy con gấu bông sang một bên, sau đó một khuôi mặt trái xoan trắng ngần ló ra, dưới chân mày cong cong là đôi mắt tròn xoe rất dáng yêu. Đáng tiếc, trong đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc, dưới chiếc mũi nhỏ nhắn là đôi môi hồng thắm, mái tóc dài buộc phía sau ót, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta trầm trồ, nhưng quả thật rất dễ thương.
Cô gái đứng dậy đi đến bên cạnh Đào Tử, sờ trán cô.
“Ừm, đã hạ sốt rồi. Cô cảm thấy thế nào?”
Giọng nói có chút lạnh nhạt còn trong đôi mắt cô gái này lại hiển hiện sự quan tâm không hề che giấu, Đào Tử có cảm giác rất gắn bó, giống như gặp được người thân, những uất ức chất chứa trong lòng khiến cô khóc thất thanh trước mặt một người chưa từng quen biết.
Người ấy không ghét bỏ cô, ngược lại còn bước đến gần khẽ ôm lấy cô, tay còn nhè nhẹ vỗ lên người cô.
Thật lâu sau, chẳng còn nghe thấy tiếng khóc nữa, cô gái kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện Đào Tử đã ngủ say trong lòng mình, trên mặt còn vương hàng lệ chưa kịp lau, bèn đặt Đào Tử xuống, cẩn thận đắp kín chăn lại cho cô.
Sáng sớm hôm sau Đào Tử bị cơn đói đánh thức, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô vén tấm chăn mỏng trên người rồi lần theo mùi thơm đi đến phòng khách. Cô gái hôm qua đang chuẩn bị bữa sáng, dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình nên chợt ngẩng đầu lên.
“Dậy rồi à? Đói bụng không? Đến đây ăn sáng đi.”
Đào Tử đi đến bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống.
“Tôi tên Đào Tử, còn cô?”
“Tôi tên Tô Mạt. Chút nữa ăn sáng xong, tôi sẽ đưa quần áo của tôi để cô tắm nhé.”
“Ừ, cảm ơn cô.”
Hai cô gái nhìn nhau cùng cười, tình bạn được thiết lập trong buổi sáng lặng yên như thế, Đào Tử ở lại trong nhà Tô Mạt.
Mỗi đêm Đào Tử đều bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu trong người, cô hiểu huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể mình sắp thức tỉnh. Một khi huyết mạch Phượng Hoàng thức tỉnh, có thể cô sẽ phải đối mặt với Thiên Niên Kiếp, mà người thành công vượt qua Thiên Niên Kiếp có được mấy ai. Cách thức giải quyết khi Thiên Niên Kiếp đến là truyền huyết mạch Phượng Hoàng cho người khác. Cơ mà… cô truyền cho ai đây?
Đào Tử thở dài, trở mình.
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói cùa Tô Mạt cắt ngang tiếng thở dài của Đào Tử.
“Tôi đánh thức cô à?”
“Đêm nào cô cũng giật mình tỉnh giấc, bị sao vậy? Tôi cảm thấy trong cơ thế cô tồn tại một nội lực tựa như muốn thoát ra ngoài. Có thể nói với không?” Tô Mạt mở mắt nhìn Đào Tử đối diện mình.
“Cô cảm nhận được sao?” Đào Tử kinh ngạc ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tô Mạt hỏi.
“Ừ, nhà tôi đời đời đều làm nghề âm dương, tròi sinh tôi đã có mắt âm dương, cảm giác luôn chính xác.”
“Tôi…” Đào Tử ngẫm nghĩ, cuối cùng cùng nói thân thế của mình cho Tô Mạt nghe, bao gồm cả chuyện gặp phải Ly Thương cùng với tình trạng cơ thể hiện tại.
“Tức là nếu như trước khi Thiên Niên Kiếp đến, không thể tìm ra người truyền thừa thì cô sẽ phải chết ư?”
“Ừ.”
Nghe câu trả lời của Đào Tử, Tô Mạt cúi đầu không nói, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
“Vậy thì truyền cho tôi đi, nếu như cô tin tưởng tôi.”
“Không được… Không phải là tôi không tin cô, nếu cô nhận truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, một khi cơ thể xuất hiện tình trạng tương tự thì chỉ còn một đường chết mà thôi.”
Tô Mạt liếc mắt, “Không phải là nếu như thôi sao? Nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, cứ giao cho tôi đi.”
“Nhưng mà…” Đào Tử do dự.
“Không có nhưng nhị gì hết, mau ngủ đi, cứ quyết định vậy nhé.”
Tô Mạt đưa tay ôm lấy con gấu bông lông nhung ở đầu giường, nhắm hai mắt lại.
“Chậc, Mạt Mạt, tôi không nói là từ chối truyền thừa cho cô, song bắt đầu từ sáng ngày mai cô không được ngủ nướng nữa đâu, phải thức dậy luyện công, tôi sẽ đốc thúc cô đấy.”
Nghe Đào Tử nói vậy, Tồ Mạt liền rên lên, “Không phải chứ? Còn phải rèn luyện ư? Có thể thương lượng một chút không?”
“Không được, không thương lượng gì cả, mau ngủ đi.”
Nhìn phản ứng của Tô Mạt, Đào Tử che miệng cưòi trộm.
“Tròi ạ, Đào Tử, cô đúng là ác ma.” Che gấu bông lên mặt, Tô Mạt thốt ra tiếng nói mơ hồ.
“Ha ha, giờ cô mới biết à. Sáng mai tôi sẽ gọi cô dậy, đừng phản đối, phản đối vô hiệu thôi.”
Đào Tử nhớ lại thời điểm mình gặp Tô Mạt khiến cô bật cười, Khi đó Tô Mạt bị cô hành hạ rất thê thảm.
Cô ấy thích ngủ nướng, mỗi ngày trời chưa sáng đã bị mình giày vò dựng dậy, đi theo ra cửa tập hít thở, chạy bộ, luyện tập vẽ bùa chú. Bởi vì Tô Mạt xuất thân từ thế gia âm dưong nên bùa chú chỉ là chuyện nhỏ, song ngày nào cũng phải dậy sớm thì đúng là ác mộng, chuyện này khiến cô vô cùng đau đầu. Tô Mạt vốn tính tình lạnh nhạt dần dà trở nên cởi mở hơn.
Lòng Đào Tử lúc này không khỏi lo lắng, cô gặp lại cảnh trong hồi ức, bây giờ xem ra còn chưa có nguy hiểm gì. Còn Tô Mạt bị hút vào chung với cô đã đi đâu? Rốt cuộc đã gặp phải tình cảnh gì?