Huyền Học Đại Sư Lại Đang Nỗ Lực Chia Tay

Chương 21: Trọng sinh



Lâm Tuyết Khoáng không nghĩ tới cô gái này thế nhưng gan rất lớn, hơn nửa đêm lại dám một mình đến đây, hơn nữa xem dáng vẻ của cô thực rõ ràng cũng là không cẩn thận vào nhầm vào ảo cảnh do oán linh tạo nên.

Lâm Tuyết Khoáng cao giọng quát: “Ngụy Lâm!”

Khi Ngụy Lâm đi lên nơi này vẫn là đống đổ nát, kết quả cô vừa lên lầu vài bước hoàn cảnh chung quanh thế nhưng hoàn toàn thay đổi, cô đang nghi ngờ mình nằm mơ thì nghe thấy giọng Lâm Tuyết Khoáng.

Cô vừa quay đầu, liền thấy nam sinh mình yêu thầm bấy lâu đang ở trên cây ngoài cửa sổ hướng bên này vẫy tay, tức khắc cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài, khẩn đến lòng bàn tay đều đầy mồ hôi.

“Lâm, Lâm Tuyết Khoáng?”

Lâm Tuyết Khoáng nói: “Cậu mau tới đây, hướng phía tôi nhảy qua, tôi sẽ giữ chặt cậu, phía sau cháy!”

Vốn dĩ là nơi bị lửa thiêu rụi, như thế nào lại cháy? Quả nhiên là mơ đi!

Ngụy Lâm cả người đều ngốc, nghe Lâm Tuyết Khoáng nói xong cũng chưa kịp nghĩ nhiều, một chân dẫm lên cửa sổ liền nhảy đi ra ngoài.

Lâm Tuyết Khoáng trong tay còn cầm áo khoát vừa mới cởi, thấy thế hướng về phía Ngụy Lâm vẫy, Ngụy Lâm thập phần cơ linh lập tức bắt lấy.

Lâm Tuyết Khoáng dùng sức kéo cô lên, đồng thời chính mình cũng từ trên cây nhảy xuống, giữa không trung túm chặt cánh tay Ngụy Lâm, hai người cùng nhau rơi trên mặt đất.

Lâm Tuyết Khoáng không hỏi cô tới nơi này làm cái gì, vội vàng đem áo khoác đưa cho Ngụy Lâm, thúc giục nói: “Cậu mau đem cái này mặc vào, nhớ kỹ một hồi mặc kệ phát sinh chuyện gì đều theo sát tôi.”

Cởi áo khoát ra bên trong cậu chỉ còn áo hoodie, Ngụy Lâm sợ cậu lạnh vốn định nói chính mình không lạnh, nhưng xem Lâm Tuyết Khoáng biểu tình nghiêm túc không có ý tứ gì, liền không hé răng nhanh nhẹn mà cầm áo mặc vào.

Lâm Tuyết Khoáng nhìn chằm chằm phía xa, bởi vì giờ này khắc này, người chết thứ năm rốt cuộc xuất hiện!

Không phải nữ sinh thành công bò lên nóc nhà.

Sáu người đi tắm biển trước đó phát hiện biệt thự cháy, có người kinh hô báo nguy, có người xách theo xô nước lại đây lấy nước ý đồ cứu hoả.

Lâm Tuyết Khoáng trơ mắt nhìn nam sinh phía sau với ít nước trong xô, nửa xô nước bị đổ ra ngoài, cả người không thể hiểu được liền không đứng vững ngã xuống nhanh như chớp trực tiếp lăn vào đám cháy.

Sau tiếng kêu thảm thiết, hắn cũng không còn âm thanh.

Ngụy Lâm muốn nôn, Lâm Tuyết Khoáng lại mặt vô biểu tình ngón cái chậm rãi giơ lên, cậu rút dao găm ra khỏi vỏ một tấc trên lưỡi dao có một tia lạnh nhạt.

Đồng thời chung quanh chợt tối sầm, ngọn lửa lớn đã không còn, ánh mặt trời cùng tiếng kêu thảm thiết cũng đã biến mất, bóng tối cùng đống đổ nát của biệt thự một lần nữa xuất hiện ở trước mắt.

“Ầm ầm…… Ầm ầm……” Có thứ gì đó đang thoát ra khỏi đống đổ nát.

Vài hình dáng vặn vẹo cháy đen từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo xúm về phía bọn họ.

Lâm Tuyết Khoáng cầm trên tay một chồng phù chú nhưng vừa mới đụng tới bóng đen đã bị oán khí đốt thành tro, cậu thần sắc bất động miệng niệm pháp quyết, bình thản điểm nhẹ lên trên mặt dao trong tay, lưỡi dao lập tức ra khỏi vỏ quang mang phía trên rực rỡ tựa như cầu vồng vắt ngang màn đêm.

Kinh văn bốn phía hát vang, vô số đạo linh lực đan chéo thành một tấm lưới bắt mắt đem oán khí quét sạch!

Áo khoác trên người Ngụy Lâm có pháp văn phòng hộ, tương đối an toàn hơn so với Lâm Tuyết Khoáng, nhưng đúng lúc này cô bỗng nhiên cảm thấy hai chân chợt lạnh, cúi đầu nhìn lại chỉ thấy một khối thi thể cháy đen miệng đầy máu đang từ dưới đất trồi lên.

Ngụy Lâm linh cơ vừa động ngồi xổm xuống đi, dùng áo khoác Lâm Tuyết Khoáng đem chân mình cũng bao bọc lấy, lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận dưới chân!”

Lâm Tuyết Khoáng liếc mắt nhìn, nhấc chân dứt khoát lưu loát mà đá cằm của thi thể, đầu của thi thể xoay tròn bay ra ngoài.

Đồng thời, Lâm Tuyết Khoáng đã cảm thấy ngoài cửa sổ có một hơi thở cực kỳ nguy hiểm và cường đại đang tiếp cận, xoay người hết sức đem dao găm ném về phía đó, thuận tiện đem Ngụy Lâm kéo ra sau mình.

Một bóng người dựa vào cửa sổ, từ ngoài cửa sổ tiến vào tiếp được dao găm, nhét vào vỏ dao trong tay Lâm Tuyết Khoáng thấp giọng nói: “Muốn giết tôi sao?”

Người nói chuyện đúng là Tạ Văn Uyên.

Dưới tình huống như vậy lại một lần nhìn thấy hắn, Lâm Tuyết Khoáng rốt cuộc không nhịn được nói ra lời nói trong lòng: “Như thế nào chỗ nào cũng đều có cậu?”

Tạ Văn Uyên bước vào, hắn không nghĩ tới nơi này lại có oán khí tích tụ nhiều như vậy, tuy rằng thấy Lâm Tuyết Khoáng hẳn là không có việc gì nhưng hắn vẫn thấy sợ hãi, tức giận nói: “Vô nghĩa, chính là tới tìm cậu. Có bị thương không?”

Lâm Tuyết Khoáng nói: “Tôi lại không cần cậu đến, cậu có bệnh sao. Có mang pháp khí không? Liên thủ đem thứ này phá.”

“Đã biết.”

Tạ Văn Uyên dù tức giận nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn phục tùng, đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn lấy ra, lại liếc nhìn áo khoác trên người Ngụy Lâm nói: “Bất quá để tránh ngộ thương, người không liên quan vẫn là rời đi trước. Vị đồng học này, đồ vật tiếp được.”

Hắn vừa nói vừa lấy ra một khối lệnh bài hướng Ngụy Lâm ném tới, Ngụy Lâm sửng sốt một phen tiếp ở trong tay.

Tạ Văn Uyên nói: “Cầm cái này trực tiếp từ cửa đi ra ngoài, vô luận thấy cái gì đều đừng dừng lại cũng đừng quay đầu lại, bên ngoài tự nhiên có người tiếp ứng cô. Thế nào, chính mình dám sao?”

Tuy rằng hắn cách làm giống như là tới hỗ trợ, nhưng Ngụy Lâm mạc danh cảm thấy Tạ Văn Uyên đối chính mình có cổ địch ý cùng bài xích, cô cũng không thể nói loại cảm giác này từ đâu mà đến, chỉ là nghe hắn hỏi như vậy trong lòng liền rất không phục, nói: “Không thành vấn đề, kia có cái gì không dám. Cảm ơn quan tâm a..”

Ngụy Lâm ánh mắt chuyển hướng Lâm Tuyết Khoáng, lại thành cừu con: “Kia, các cậu cẩn thận một chút.”

Sau khi nói xong, cô cầm lệnh bài cũng không quay đầu lại đi xuống lầu, đi nhanh hướng ra phía ngoài chạy.

Tạ Văn Uyên khẽ khịt mũi, quay đầu lại khi biểu tình đã là rùng mình, giơ tay đem Thất Tinh Lôi Hỏa ấn ném ra, đồng thời cắt qua ngón tay hướng về phía con dấu bắn ra vài giọt máu quát: “Lôi đình viêm hỏa, thất tinh trấn tà, đi!”

Nơi này oán niệm quá sâu, hắn thế nhưng không niệm kinh văn, không làm siêu độ, đi lên liền phải mạnh mẽ trấn áp, nhưng vừa lúc trong lòng Lâm Tuyết Khoáng cũng nghĩ như vậy, cho nên căn bản là không mở miệng ngăn cản.

Những giọt máu nổ tung thành sương máu, vài hư ảnh to lớn từ hình vuông nho nhỏ trên con dấu thoát ra ngoài, sấm sét chung quanh nhấp nháy rồi lóe lên không sáng ngời.

Chung quanh ngọn lửa bùng lên trở lại nhưng không có nhiệt độ, là oán niệm ở nơi này cảm nhận được áp chế đang cố gắng phản kháng.

Thất Tinh Lôi Hỏa ấn là chuyên môn dùng làm pháp khí trấn áp, tại nơi hung địa oán linh trải rộng phá lệ có thể phát huy tác dụng, nhưng tiêu hao pháp lực cũng rất lớn. Tạ Văn Uyên nghiêng nghiêng đầu, tưởng nhắc nhở Lâm Tuyết Khoáng phối hợp cùng mình tập trung công kích.

Nhưng trong nháy mắt, hắn tâm niệm vừa động, cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì lại đem lời nói nuốt trở vào.

Chính là vào lúc này, phía sau cũng vang lên một tiếng chuông thanh thúy vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, như tiếng chuông sớm trong tháp cổ chấn động lòng người.

Đồng thời Lâm Tuyết Khoáng đang bị tách ra ở bên ngoài bởi ngọn lửa, đang chống tay trên vách tường mượn lực bay lên, đầu vai đập mạnh tủ quần áo, từ phía trên đi qua.

Theo âm thanh Tam Thanh linh trong tay cậu chung quanh vô số đạo ánh sáng tím bắn ra đan chéo nhau, khiến cho Thất Tinh Lôi Hỏa ấn chung quanh lôi điện kết thành một tấm lưới lớn, tức khắc có năm bóng đen hiện hình trong lưới.

Không đợi chúng nó giãy giụa, dao găm trong tay trái Lâm Tuyết Khoáng đã phóng ra ở giữa không trung hóa thành năm tia sáng đem oán linh ghim vào lưới.

Ngay khi tia sáng ghim vào lưới, tòa nhà bắt đầu sụp đổ, âm thanh đá vụn vang lớn như mưa.

Tạ Văn Uyên trong lòng cuối cùng cũng biết thế nào là nói không nên lời.

Chính hắn là trời sinh kỳ tài, có gia thế, tính cách kiêu ngạo, phong cách làm việc cũng thường thường tùy tâm sở dục và bất ngờ.

Nếu những người xung quanh không ỷ lại hắn một cách mù quáng hoặc không cảm thấy hắn cuồng vọng tự đại, Tạ Văn Uyên cũng không để ý, dù sao hắn cũng chưa bao giờ chỉ điểm những người này hợp tác với mình, kéo chân sau còn kém không nhiều lắm, có việc chính mình ra ngựa thu phục liền khá tốt cũng bớt phiền lòng.

Nhưng Lâm Tuyết Khoáng trở lại, sự ăn ý khăng khít cũng quay lại.

Bọn họ đã nhiều năm không hợp tác, ngay cả khi mối quan hệ hiện tại không tốt lắm, nhưng khi gặp tình huống hai người bọn họ vẫn hiểu lẫn nhau, lời nói không cần phải nói vẫn có thể đoán được đối phương tiếp theo sẽ làm gì.

Kể từ lần đầu gặp mặt đã như vậy, có lẽ đây là cái gọi vừa gặp mà như thân thiết từ lâu đi.

Cho nên giữa bọn họ, vốn không nên nháo đến nước này.

Tạ Văn Uyên vung tay lên Thất Tinh Lôi Hỏa ở giữa không trung xoay tròn, tức khắc đem tấm lưới xoắn chặt, năm đạo oán linh tức khắc bị đánh tan từng mảnh, lôi điện trở lại trong ấn, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn tự động trở lại tay của hắn.

Cùng lúc đó, dưới chân đã sụp đổ.

Đối với việc này, Tạ Văn Uyên cùng Lâm Tuyết Khoáng đều sớm chuẩn bị tâm lý, Lâm Tuyết Khoáng vừa mới đem dao găm triệu hồi thì đã bị Tạ Văn Uyên nhào lên tới ôm lấy, cả hai lăn đến góc tường.

Một cái giá sắt sập xuống che ở phía trước, tạo thành một không gian khá an toàn cho bọn họ.

Oán niệm đã tồn tại ở đây lâu như vậy, đã sớm cùng địa hung kết hợp trở thành một thể, trấn áp oán linh tất yếu sẽ khiến cho tòa nhà sập. Nhưng Tạ Văn Uyên vừa rồi đã nói cho Ngụy Lâm bên ngoài có người tiếp ứng, như vậy bọn họ cũng không cần tự mình đi ra ngoài, ở chỗ này chờ người khác tới đào là được.

Bởi vậy tuy rằng có chút chật vật, Lâm Tuyết Khoáng cùng Tạ Văn Uyên đều không cảm thấy hoảng sợ.

Lâm Tuyết Khoáng ngồi dậy, ngay sau đó liền cảm thấy bả vai ấm áp, chính là Tạ Văn Uyên đang cởi áo khoát đang chuẩn bị mặc vào cho cậu.

Áo khoát của Lâm Tuyết Khoáng vẫn còn ở chỗ Ngụy Lâm, nhưng cậu vẫn nghiêng người lấy tay Tạ Văn Uyên: “Tôi không cần, cậu mặc đi.”

Tạ Văn Uyên dừng một lát, cười nhạo nói: “Cậu đúng thật là cứng đầu.”

Tuy rằng rất lạnh, nhưng nếu Lâm Tuyết Khoáng bị đông lạnh thì hắn cũng không thoải mái, đơn giản cầm áo khoát ném qua một bên nói: “Cậu muốn cùng tôi phân rõ giới hạn cả đời? Chính mình một mình đến địa phương quỷ quái này, cũng đều không nói một tiếng.”

Thất Tinh Lôi Hỏa ấn chui ra từ trong túi áo bị ném qua một bên, một nhảy một nhảy mà củng khai góc áo, cọ đến bên người Lâm Tuyết Khoáng, hạnh phúc mà đem chính mình dâng lên, sau đó nhếch lên ba góc, đắc ý dào dạt mà hướng về phía Tạ Văn Uyên xoay vòng.

Tạ Văn Uyên: “……” Hắn sống còn không bằng cái Thất Tinh Lôi Hỏa ấn.

Lâm Tuyết Khoáng nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Không cần thiết phải có hai người, cậu không tới cùng lắm thì tôi mang theo Ngụy Lâm thoát thân sau đó lấy pháp khí lại đây trấn áp oán linh.”

Cậu nói cũng là sự thật, Tạ Văn Uyên mí mắt hơi rũ, nói: “Cậu không tin những gì tôi nói trước đây?”

Hắn không nói rõ nhưng hai người đều biết, Tạ Văn Uyên nói chính là sự kiện Thất Tinh Lôi Hỏa ấn.

Lâm Tuyết Khoáng lười biếng mà nói: “Cậu không có việc gì thì đi soi gương nhìn xem chính mình lớn lên có thể tin sao?”

Tạ Văn Uyên nói: “Hiện tại đi phẫu thuật thẩm mỹ không còn kịp rồi. Cho cậu cái này.”

Lâm Tuyết Khoáng đưa tay bắt lấy một quyển sách nhỏ do Tạ Văn Uyên ném qua, phát hiện là một quyển sách trong gia phả của Tạ gia, trên đó có một con dấu được mạ vàng, tuyệt đối không có khả năng là giả.

Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Văn Uyên một cái, Tạ Văn Uyên hơi hơi gật đầu nói: “Trang 17.”

Lâm Tuyết Khoáng theo lời mở ra, trang 17 là tư liệu tổ tiên Tạ gia Tạ Lang, ở phía dưới dùng bút lông viết mấy hàng chữ nhỏ, chữ viết xa lạ mà sắc nhọn đã có chút ố vàng.

Tư liệu này đại ý là giảng Thất Tinh Lôi Hỏa có khả năng đảo ngược thời gian, nhưng chuyện này trái với thiên đạo, tương đương với việc hồi tưởng sinh mệnh, tái tạo sự sống, nếu mạnh mẽ sử dụng, cũng yêu cầu lấy sinh mệnh của bản thân làm vật tế. Nói trắng ra là chính là một mạng đổi một mạng.

Lâm Tuyết Khoáng tiếp tục xem xuống.

Tạ Lang là nhân vật phản nghịch có tiếng trong tộc bọn họ, cũng vì có ý đồ này mà bỏ mạng.

Bất quá hắn chết cũng không phải bởi vì thành công làm được điều này, mà là Tạ Lang trong quá trình sử dụng phát hiện để đảo ngược thời gian yêu cầu Thất Tinh Lôi Hỏa ấn cần bộc phát ra một nguồn năng lượng lớn trong tích tắc, nhưng nguyên liệu tạo nên Thất Tinh Lôi Hỏa ấn không chịu đựng được, có những vụ nổ nguy hiểm.

Tạ Lang có ý đồ ngăn cản nhưng ngược lại đã chịu phản phệ, pháp thuật gián đoạn, hắn bạo thể bỏ mình.

Ký lục này được coi là một lời cảnh báo cho hậu nhân, nhưng lại nhấc lên một trận sóng gió ở trong lòng Lâm Tuyết Khoáng, cảnh tượng Thất Tinh Lôi Hỏa ấn nổ trước khi cậu trọng sinh nháy mắt xẹt qua trước mắt.

Cậu nhéo một chút Thất Tinh Lôi Hỏa ấn, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn không biết Lâm Tuyết Khoáng đang nghĩ về cái chết của mình, cao hứng mà nhảy nhót.

Tạ Văn Uyên vẫn luôn yên lặng mà nhìn cậu chăm chú, thấy Lâm Tuyết Khoáng mày nhăn lại hắn trong lòng đau xót, mới vừa vươn tay ra rồi lại buông, nói: “Hiện tại nguyện ý tin tưởng một chút sao? Thất Tinh Lôi Hỏa ấn có tác dụng như vậy, khiến người khác mơ ước là một chuyện rất bình thường. Đừng nói bọn họ, chính là tôi……”

Hắn cười cười, ngữ khí bình đạm: “Nếu có thể trở lại quá khứ, vô luận trả cái giá như thế nào, tôi đều……”

Lâm Tuyết Khoáng đột nhiên cảm thấy thập phần bực bội, lạnh giọng đánh gãy hắn: “Lần trước đều cùng cậu nói qua là lúc trước tôi đều đang lừa gạt cậu!”

Tạ Văn Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên bật cười: “Ít nhất cậu lúc ấy chịu gạt tôi, tôi đây cũng nguyện ý nghe.”

Kế tiếp ai cũng không mở miệng nữa, Tạ Văn Uyên đem đầu dựa vào bức tường bị cháy đen phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Nói dối cũng yêu cầu lý luận kiên cố chống đỡ, hư hư thật thật mới càng dễ dàng chiếm được lòng tin của mọi người. Tạ Văn Uyên không ngủ không nghỉ mà tìm một ngày, mới ở trong nhà phát hiện được dấu vết về Thất Tinh Lôi Hỏa ấn.

Nếu có thể, hắn thật hy vọng những lời chính mình cùng Lâm Tuyết Khoáng nói mỗi một câu đều là lời nói thật.

Chỉ cần có thể giống như bây giờ canh giữ ở bên cạnh người mình thích, không cần lo lắng cậu sẽ đột nhiên biến mất không thấy, không cần lo lắng cậu ở địa phương chính mình không biết đã chịu thương tổn gì, không cần mỗi một phút một giây đều là tưởng niệm, nôn nóng, hư không cùng cô độc vượt qua, hắn cũng đã thực thỏa mãn.

Sẽ thật tuyệt nếu mọi thứ tực sự có thể quay trở lại, nếu thật sự có thể trở lại đoạn thời gian trong quá khứ kia thì thật là tốt biết bao.

Nghe được lời Tạ Văn Uyên nói, Lâm Tuyết Khoáng trong lòng đột nhiên nhảy dựng, trong nháy mắt ngàn vạn cảm xúc cùng nghi ngờ hỗn loạn ập đến.

Cậu cố gắng suy đoán, chính là lại cảm thấy quá khó để tin, quá qua loa, cơ hồ muốn điên đảo nhận thức đời trước của cậu, cho nên vô pháp phán đoán.

Nếu cậu trọng sinh là xuất từ thiết kế của Tạ Văn Uyên, như vậy trước đó Tạ Văn Uyên căn bản là không cần phải đem cậu nhốt lại còn không nói cho cậu nửa lý do, làm cho quan hệ của hai người cứng nhắc đến khó có thể cứu vãn.

Khả năng đây là nhược điểm lớn nhất của việc trọng sinh. Hết thảy đều trở lại thời điểm chưa phát sinh, có thể tránh được một số hậu quả. Đồng thời, tình hình thực tế của nhiều việc cũng sẽ không bao giờ mất đi trong dòng thời gian.

Lệnh người thời điểm muốn làm một việc nào đó, đều sẽ có cảm giác vô lực như đám một quyền vào không khí.

Lâm Tuyết Khoáng không thể đối sự tình không phát sinh trả thù hoặc có ý đồ nói đạo lý, cho nên cậu chỉ là hy vọng cùng Tạ Văn Uyên phân rõ giới hạn, hai người không liên quan đến nhau.

Nhưng không thể không nói, Tạ Văn Uyên đánh rất chuẩn vào tâm tư của cậu, thời điểm khi Lâm Tuyết Khoáng ra quyết định, đánh bài cảm tình khẳng định vô dụng, hắn thả ra manh mối lại khiến cậu không có cách nào bỏ qua.

Đời trước Tạ Văn Uyên rốt cuộc muốn làm cái gì? Nguyên nhân là gì?

Qua một hồi lâu, Lâm Tuyết Khoáng mới khép lại quyển sách, chậm rãi quay đầu đi, dùng ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa đánh giá từ trên xuống dưới Tạ Văn Uyên, kết quả phát hiện hắn giống như dựa vào trên tường ngủ rồi.

Như thế rất hiếm lạ, Tạ Văn Uyên người này luôn luôn tinh lực dồi dào cùng quỷ giống nhau.

Đoạn thời gian hai người cùng nhau sinh hoạt, có rất nhiều lúc Lâm Tuyết Khoáng mệt mỏi nặng nề ngủ, thời điểm nửa đêm tỉnh lại, còn có thể cảm thấy đối phương ôm lấy chính mình, lẳng lặng mà ngắm nhìn mặt cậu, như một cái bệnh tâm thần.

Chóp mũi tràn ngập mùi máu nhà nhạt, Lâm Tuyết Khoáng mọi nơi tìm tìm, cầm lấy áo khoát mà Tạ Văn Uyên ném giữa hai người, phát hiện sau vai có một vết máu sẫm.

Tạ Văn Uyên xác thật là cảm thấy đầu choáng váng, nhưng ở nơi này cũng không có khả năng ngủ thật sự ngủ, hắn nhắm mắt lại mơ hồ một hồi, chợt thấy bên vai một trận đau nhức, quay đầu nhìn lại thấy Lâm Tuyết Khoáng đang nửa quỳ trước mặt chính mình, trên mặt không có biểu tình đang nghịch dao găm tinh xảo trên tay.

Tạ Văn Uyên giơ tay dùng sức xoa xoa giữa mày, nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Khoáng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Cậu muốn giết tôi?”

Hắn lúc mới đến cũng là nói như vậy, Lâm Tuyết Khoáng không phản ứng Tạ Văn Uyên, cắt phần áo bị dính vào da thịt do máu, dao găm vung lên, dứt khoát lưu loát mà cắt ra, lộ ra miệng vết thương dữ tợn biến thành màu đen.

Lâm Tuyết Khoáng đè lại chung quanh miệng vết thương, cắt vào da thịt một dao, động tác không khác gì vừa nãy, đem vết thương Tạ Văn Uyên hoàn toàn cắt ra, máu đen tức khắc phun ra.

Ngón tay cậu lạnh lẽo trên đó có một lớp chai mỏng, ấn ở trên vai xúc cảm phá lệ rõ ràng, thế nên Tạ Văn Uyên cảm nhận quá mức nghiêm túc không cảm nhận được cơn đau.

Lâm Tuyết Khoáng chủ động tới gần hắn để xử lý vết thương của hắn.

Lâm Tuyết Khoáng động tác lưu loát mà thuần thục, đem mảnh áo vừa cắt của Tạ Văn Uyên ấn lên miệng vết thương thượng, dùng sức bóp mạnh chi đến khi máu đen chuyển sang màu đỏ mới lấy ra, từ túi áo Tạ Văn Uyên lấy ra một lá bùa trị liệu màu trắng, lá bùa ở trong không khí cháy thành tro, bị cậu dán lên miệng vết thương sau đó dùng ba cái băng dán miễn cưỡng dán lên.

Vừa rồi ở thời điểm phòng sập xuống, Tạ Văn Uyên đem Lâm Tuyết Khoáng ôm vào trong lòng ngực, vết thương này thực rõ ràng là khi đó bị gạch đá vụn đập trúng.

Lâm Tuyết Khoáng lại ở chung quanh đè đè, xác định không có vết thương khác, lúc này mới nói: “Miệng vết thương của cậu có thi độc, không kịp thời bài trừ là muốn biến cương thi sao?”

Tạ Văn Uyên lại không nghe được cậu nói gì, bởi vì lúc Lâm Tuyết Khoáng ấn bờ vai của hắn không biết vì cái gì, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một cảnh tượng rất cổ quái.

Vẫn là hai người bọn họ, vẫn là một mảnh đen nhánh, chẳng qua bên người không phải là đóng phế tích, mà là trên một cái giường lớn mềm mại, tư thế của hai người càng thêm thân mật rất nhiều.

Khi đó cũng là như thế, Lâm Tuyết Khoáng tay ấn ở trên vai hắn, trên trán đều là mồ hôi, khó có thể thừa nhận mà cau mày.

Cậu tựa hồ muốn dùng hết sức đem Tạ Văn Uyên từ trên người kéo xuống, nhưng lại không có chút sức lực nào, vì thế tay cậu yếu ớt trượt khỏi vai hắn theo nhịp điệu phập phồng của hai người, nắm chặt khăn trải giường.

Lâm Tuyết Khoáng không nhịn được khịt mũi, thanh âm run lên mà cắn chặt răng: “Sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ giết cậu.”

Cậu ngoài miệng nói như vậy tàn nhẫn, nhưng khi Tạ Văn Uyên cúi đầu lại thấy rõ ràng nước mắt ướt đẫm lông mi và chảy ra từ khóe mắt Lâm Tuyết Khoáng.

Người này, chỉ khi ở trong lòng hắn mới có thể bộc lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy.

Sau đó hắn hôn đi nước mắt, nếm qua có chút chua xót, tuy rằng thân thể vô cùng khăng khít, nhưng Tạ Văn Uyên lại cũng cảm thấy tâm mình bị bao bọc bởi nước mắt chua xót.

Hắn thấp giọng nói: “Được, tôi chờ.”

—— cảnh tượng này giống như đã phát sinh, nhưng Tạ Văn Uyên thề, bọn họ tuyệt đối không làm tới bước kia, thời điểm hai người xa nhau thậm chí còn chưa xác định quan hệ!

Tâm hắn như nổi trống, nhưng đồng thời cũng bắt đầu tinh tế hồi tưởng, chính mình trước kia vô luận cỡ nào tưởng niệm Lâm Tuyết Khoáng cũng không có xuất hiện quá loại tình huống này, chính là từ ngày đó khi xe đi ngang qua A đại mới bắt đầu như vậy, kia cũng chính là thời điểm một ngày trước khi hắn cùng Lâm Tuyết Khoáng gặp lại.

Từ lần đó bắt đầu, Tạ Văn Uyên mơ rất nhiều lần, mỗi một lần đều rõ ràng mà như là chân thật trải qua, rồi lại vô cùng xa lạ, hơn nữa cơ bản chỉ liên quan đến hắn cùng Lâm Tuyết Khoáng.

Lần này thậm chí không phải mộng, mà là xuất hiện khi hắn đang thanh tỉnh liền…… Quá mức ảo giác.

Đến tột cùng là có chuyện gì?

Sau Lâm Tuyết Khoáng hỏi xong nửa ngày cũng không nghe Tạ Văn Uyên mở miệng, ẩn ẩn chỉ thấy gò má, lỗ tai thậm chí cổ hắn đều đỏ bừng. Lâm Tuyết Khoáng cho rằng đối phương là phát sốt, nhưng sau khi trúng thi độc có thể sẽ bị sốt trong thời gian ngắn, thường hạ sốt trong vòng chưa đầy một giờ, vì vậy cậu không có cách nào khác.

Vì thế Lâm Tuyết Khoáng chuẩn bị đứng dậy tránh ra, lại bị Tạ Văn Uyên nắm lấy tay.

“Làm gì?”

Tạ Văn Uyên nói: “Tiểu Tuyết.”

Tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, ngữ khí lại thập phần bình tĩnh cùng trầm ổn: “Cậu tin tưởng kiếp trước kiếp này sao?”

Lâm Tuyết Khoáng bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía hắn.

Tạ Văn Uyên lẩm bẩm: “Tôi thường xuyên sẽ có một ít giấc mơ kỳ quái.”

Đúng lúc này, phía trên đột nhiên truyền đến tiếng động, ngay sau đó ánh trăng từ đỉnh đầu chiếu xuống, không khí trong lành tràn vào, có người nhẹ giọng hô: “Tạ cố vấn, ngài ở bên trong sao?”

Tạ Văn Uyên cùng Lâm Tuyết Khoáng đồng thời ngước lên nhìn, người đến cứu viện dùng dây thừng nhảy xuống, cuộc nói chuyện của hai cũng theo đó gián đoạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.