Chao ôi! Người đẹp! Giọng nói cũng rất êm tai!
Doãn Văn Giác quả thật như muốn chìm đắm trong âm thanh của đối phương, cậu ta rất thích những giọng nói mềm mại lại pha lẫn một chút lạnh lùng.
Đến khi tỉnh táo thì mỹ nữ đã không thấy bóng dáng!
Thôi rồi! Quên xin số điện thoại!
Khoan đã, cô ấy vừa nói cái gì cơ?
Doãn Văn Giác cố gắng nhớ lại, mỹ nữ muốn cậu ta tránh xa những nơi có nước?
Cậu ta sờ sờ cằm, hóa ra lại là một em gái mê tín. Trước kia cậu ta đã từng quen một cô bạn gái đam mê chòm sao, cả ngày căn cứ theo chòm sao mà quyết định thời gian và địa điểm hẹn hò, nên đối với những chuyện này cậu ta cũng không lấy làm lạ.
Tuy rằng người đã đi rồi nhưng Doãn Văn Giác cảm thấy hắn cũng không hề thiệt thòi, bỏ ra hơn hai vạn có thể thu được nụ cười của mỹ nhân, quả thật rất đáng giá.
Cậu ta tiếp tục đi dạo, đáng tiếc vừa mới gặp qua vị mỹ nữ kia nên về sau dù gặp được ai cậu ta cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Thiếu niên mất hết hứng thú nên đành quay về nhà.
Bởi vì khu mua sắm này không có gara đỗ xe, nên Doãn Văn Giác để xe ở bãi đỗ xe đối diện, gần một cái hồ.
Doãn Văn Giác đang muốn qua đường, trong đầu ma xui quỷ khiến thế nào mà hiện lên câu nói của vị mỹ nữ vừa rồi.
[Nể tình chỗ quần áo này, tôi nhắc nhở cậu một câu, hôm nay tốt nhất cậu không đến gần những nơi có nước]
Bước chân cậu ta đột nhiên ngừng lại, phân vân không biết có nên đi qua hay không? Không thể không thừa nhận là cậu ta có chút bóng ma tâm lý.
Doãn Văn Giác gõ đầu mình, không khỏi bật cười. Cậu ta đúng thật là mù quáng, chỉ là một lời nói đùa mà thôi, chẳng lẽ có thể tin tưởng được sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Doãn đại thiếu gia như cậu ta chẳng phải sẽ bị người khác chê cười à.
Đi được hai bước, câu ta tiếp tục dừng lại. Loại chuyện như thế này, thà tin là có còn hơn là không. Gia đình Doãn Văn Giác làm ăn buôn bán nên đối với việc này cũng có chút tin tưởng.
Dưới ánh nắng chiều chói chang, Doãn Văn Giác đứng đó khoảng năm phút, phơi nắng khiến gương mặt lấm tấm mồ hôi cũng khiến cậu ta cảm thấy bản thân là tên ngốc nhất trên đời, sao lại có thể tin tưởng lời nói đùa của một người xa lạ cơ chứ. Cậu ta nhấc chân bước qua đường cái, bất chợt có một chiếc xe lao tới với tốc độ cao, ít nhất là 150km/h.
Chiếc xe ấy tiến thẳng vào bãi đỗ xe, đâm vào một chiếc xe khác. “Rầm” một tiếng, phần đầu xe vỡ nát, ngọn lửa bốc lên.
Doãn Văn Giác trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt – hình như chiếc xe vừa bị đâm là của cậu ta thì phải!
Nếu không phải bởi vì câu nói kia thì cậu ta đã sớm sang đường, chỉ sợ hiện tại đang ở trong xe, sống chết thế nào không rõ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, dưới nắng gắt nhưng toàn thân Doãn Văn Giác lại đổ một trận mồ hôi lạnh. Cậu ta cũng chẳng bận tâm đến chiếc siêu xe kia, một chiếc xe có thể quý hơn tính mạng con người hay sao!
Sau khi sợ hãi qua đi, lời nói của vị mỹ nữ kia lại hiện lên trong đầu Doãn Văn Giác.
Má ơi! Thật sự là đại sư!
Doãn Văn Giác vội vàng gọi điện cho ba mình, ngữ khí có chút kích động: “Ba! Hôm nay con đã gặp được một thần toán.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó lên tiếng:
“Mày lại bị lừa bao nhiêu tiền.”