Cá vàng nhỏ này do cô câu được, bởi vì ghét bỏ trên người nó không được hai lượng thịt, hơn nữa hoa văn trên người nó cũng đẹp nên đã quyết định mang về nuôi trong hồ, sau đó đã bị cô ném ra sau đầu. Vốn dĩ cô nghĩ rằng một con cá nhỏ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chui vào bụng làm mồi cho cá lớn, không ngờ nó vẫn còn sống sót đến bây giờ.
Cô cười lạnh một tiếng, hỏi: “Hồ của ta đâu? Núi của ta đâu?”
Dương Tam chỉ mới ngủ một giấc tỉnh lại, địa bàn của cô đã hoàn toàn biến mất! Lòng cô đau như cắt, có biết để đoạt được địa bàn từ tay đám yêu ma quỷ quái sau lưng có chỗ dựa khó khăn như thế nào không hả?
Cá vàng nức nở nói: “Đại nhân đã ngủ một giấc rất dài, đã hơn một ngàn năm. Địa bàn của ngài đều bị loài người chiếm lấy… Không chỉ có ngài, còn có rất nhiều yêu quái khác, hoặc là chết trong kiếp nạn, hoặc là thoái ẩn nơi rừng sâu.”
“Vậy thì cướp về!” Lời nói hùng hồn khí phách, tràn ngập sự tự tin. Dương Tam không nghĩ rằng bản thân cô đánh không lại loài người. Nếu không phải vì cô đã hứa với sư phụ không thể ăn thịt người vô tội, chỉ cần một ngụm là có thể giải quyết bọn chúng!
Cá vàng sợ hãi nói: “Vào 700 năm trước, trời đất xảy ra biến hoá, linh khí không bằng lúc trước, nên là…”
Cá vàng không nói tiếp nhưng ít nhiều gì Dương Tam cũng có thể đoán được. Khó trách cô chỉ biến ra một bộ quần áo đã cảm thấy mệt mỏi đến vậy, trước kia dù biến ra một trăm bộ cũng không hề thở dốc. Một phần là vì thực lực giảm xuống, một phần là vì linh khí xung quanh giảm sút khiến cô không thể thích ứng.
Ánh mắt cô dừng lại trên người cá vàng, gương mặt như đang suy tư gì đó. Cá vàng này có thể sống hơn một ngàn năm, tuy rằng không thể hóa thành hình người nhưng cũng chẳng còn bao lâu nữa, cô lại không hiểu gì về thế giới này, nói không chừng giữ nó lại sẽ có tác dụng.
Cá vàng nhận thấy thái độ của cô đã buông lỏng, vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Ân cứu mạng của đại nhân ta vẫn luôn khắc sâu trong lòng không dám quên, bao nhiêu năm qua vẫn luôn cẩn thận canh cửa cho đại nhân, hiện giờ đã đợi được đến lúc đại nhân tỉnh lại.”
Âm thanh của cá vàng cứ vang lên không ngừng khiến Dương Tam cảm thấy đau đầu, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:
“Vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào mới có thể giành lại địa bàn?”
Dương Tam không phải người không có đầu óc, những đại yêu cũng đều lựa chọn lùi bước, nếu cô mạnh mẽ lấy về chỉ sợ không dễ dàng gì.
Cá vàng nói: “Có thể mua?”
Tinh thần của Dương Tam lập tức tỉnh táo: “Đúng rồi, ta có tiền!”
Cá vàng nói: “Một mảnh đất lớn thế này đại khái khoảng năm vạn lượng hoàng kim?”
Ánh mắt Dương Tam lại lần nữa trở nên ảm đạm, đây là bắt cô phải đi trộm quốc khố hay sao?
Nói ta cũng thảm, Dương Tam ngày thường ăn xài tiết kiệm, tích góp được một ít đồ vật trân quý đều chạy đi tìm thần tiên yêu quái đổi lấy các nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, khiến một đại yêu quái như cô cũng cảm thấy xấu hổ vì túi tiền của mình, hiện tại lại bị năm vạn lượng vàng làm khó.
Cô lúc còn sống… Phi phi phi, nói đúng hơn là trước khi chìm vào giấc ngủ, tiểu đệ dưới trướng cô nhiều như rừng, bây giờ thì ngược lại, đứa thì chết kẻ thì chạy mất, đến cả rễ và mầm cũng không để lại cho cô. Hiện tại, kẻ duy nhất có thể dùng lại chính là lương thực dự trữ – cá vàng, quả thật khiến người khác thương tâm đến rơi lệ.
Cô quyết định trước khi bắt đầu lăn lộn tuyệt đối sẽ không công bố thân phận thật sự của bản thân, bởi vì quá mất mặt.
Hiện tại, với cô mà nói thì chuyện quan trọng nhất chính là lấp đầy bụng, tiện thể kiếm chút tiền. Có lẽ là do ngủ say một giấc dài nên cô có cảm giác dường như thực lực của bản thân không còn được như trước.
Dựa theo cách nói của Tiểu Kim (cá vàng nhỏ) thì ở niên đại này những người không có căn cơ đều muốn kiếm tiền. Ngoại trừ đánh cướp thì biện pháp kiếm tiền nhanh nhất chính là trở thành diễn viên, ca sĩ.
Dương Tam đã từng xem kịch, nhưng bảo cô ca hát diễn kịch thì quên đi. Phải biết rằng chính giọng hát của cô đã làm sập cả Đông Hải long cung!
Diễn kịch kia cũng không được, với tính tình của cô thì không thể phác họa được hình ảnh nhân vật.