Tướng mạo của Điền Vũ Kha rất tốt. Ấn đường no đủ, cánh mũi đày đặn, khóe miệng hơi cong, nhìn thế nào cũng nhận thấy đây là tướng mạo được quý nhân phù trợ. Hơn nữa bản thân cô ấy cũng rất nỗ lực, lại có thực lực, theo lý mà nói thì đã sớm nổi tiếng.
Tầm mắt Dương Tam dừng lại trên đỉnh đầu cô ấy, nhìn thấy lượng vận khí ít đến đáng thương – mặc dù tướng mạo tốt thế nào cũng không thể chống lại vận khí kéo chân sau
Dương Tam chậm rãi nói: “Trước kia vận khí của cô hẳn là không tồi, nhưng về sau vận khí ngày càng kém, đúng không?”
Điền Vũ Kha giật mình, cẩn thận suy nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy. Trước khi lên đại học, cô còn được gọi là người Châu Âu – bởi vì mỗi khi mua mười chai Coca Cola, thì có đến năm chai trúng thưởng vé du lịch. Lúc thi đại học phát huy vượt xa người thường, là thí sinh nghệ thuật có điểm thi đại học cao nhất.
Chỉ là, sau năm thứ hai, vận khí của cô ấy ngày càng kém. Đối với chuyện này, Điền Vũ Kha suy nghĩ rất thoáng, chỉ cảm thấy có lẽ vận may của cô ấy đã sử dụng hết cho mười mấy năm trước, nên về sau mới bắt đầu xui xẻo.
Có lẽ Điền Vũ Kha thật sự không hợp với giới giải trí. Bởi vì tác phẩm được quay gần đây nhất cũng xảy ra vấn đề, khiến không ít người trong giới đều nói mệnh của cô ấy không tốt, không muốn hợp tác với cô ấy. Trong suốt thời gian qua, người đại diện của Điền Vũ Kha đã không nhận được kịch bản mới.
Chỉ là cô ấy rất yêu thích công việc đóng phim…
Điền Vũ Kha cố gắng kiềm chế cảm xúc ảm đạm trong lòng, nói: “Đúng vậy, đại khái là sau năm hai, vận khí của tôi ngày càng kém đi.”
Sở dĩ Điền Vũ Kha nhớ rõ như vậy, là bởi vì kỳ thi cuối kỳ năm đó cô ấy sinh bệnh nặng, nếu không phải ngày thường cô ấy chăm chỉ học tập, nắm vững kiến thức, e rằng sẽ phải thi lại. Hơn nữa trong khoảng thời gian đó, cô ấy xui xẻo khiến người khác phải kinh ngạc. Sau trận bệnh thập tử nhất sinh suýt chút nữa đã chết đuối ở hồ bơi, may mà cuối cùng chỉ ngã gãy xương. Sau đó hai mẹ con cô ấy liền đến miếu cầu thần bái phật, mọi chuyện mới dần chuyển biến tốt đẹp hơn trước.
Mẹ của Điền Vũ Kha – Lý Thiến sốt ruột hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ bên trong còn nguyên nhân gì khác hay sao?”
Trong mắt bà, Dương Tam không khác học sinh trung học là mấy, nhưng cô thật sự có bản lĩnh hơn người, không chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu chuyện bà sảy thai, mà còn có thể nhìn ra vận khí của con gái bà, thế này so ra còn hơn mấy thần toán trên TV nữa.
Dương Tam nhàn nhạt đáp: “Cô ấy vốn mệnh cách phúc lộc song toàn. Không có bất kỳ manh mối nào khác nên tôi chỉ có thể nói được đến đây.”
Sắc mặt Điền Vũ Kha trắng bệch: “Ý của cô là có người hại tôi?”
Dương Tam ngồi xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Cũng chưa chắc là có người hại cô, cũng có khả năng cô không cẩn thận chạm phải thứ gì nên mới thành ra như vậy.”
“Vào năm hai, cô có gặp phải chuyện gì khác lạ hay không?”
Điền Vũ Kha cố gắng nhớ lại, cuối cùng mới lên tiếng: “Trước khi tôi bị bệnh đã sốt cao ba ngày liền, luôn mơ thấy cùng một giấc mơ, đó là một cái bình hoa.”