Hưu Thư Khó Cầu

Chương 25



Tôi mắt nhìn mũi, lỗ mũi vững vàng, không dám thở mạnh.

Mục vương phi nói đúng, dù cho có sốt lên là vì tôi với tiểu ngu ngốc uống nhầm thuốc, nhưng cái vết chưởng trên ngực… Véo!

Ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng là do tôi mang tiểu ngu ngốc đi ra ngoài mua thức ăn nên mới bị đánh.

Lão Trương hồ đồ thổi thổi râu, hai mắt trợn to có nhịp điệu.

“Không sai, nhất định là tự mình gây ra.”

An Lăng Nguyệt nháy mắt mấy cái, lấy cái chăn đắp cho tiểu ngu ngốc nhỏ giọng nói:

“Không thể nào? Ca ca sao lại ngốc đến nỗi tự đánh mình chứ?”

Trong lòng tôi lặng lẽ phi nước miếng, Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, ca ca của ngươi vốn là một tên ngốc, tự mình đánh mình cũng là chuyện bình thường thôi.

Lão Trương rung đùi đắc ý, “Tiểu thư có điều không biết, lão phu đây vốn định giúp thiếu phu nhân bồi bổ dương khí, ai ngờ lại để cho tiểu thế tử tuổi trẻ khí thịnh ăn vào, lửa to thiêu đốt a, tiểu thế tử nóng đến nỗi không biết phát tiết chỗ nào, ngực lại vừa nóng vừa đốt, vì thế mới vỗ vào thế này —— “

“A!”

Tôi nhịn không được thét chói tai, trong phòng lúc này già có trẻ có, lớn có nhỏ có ai cũng đều hết hồn há hốc miệng.

Lão Trương hồ đồ chưa nói hết câu đã vỗ mạnh vào ngực tiểu ngu ngốc, phát ra tiếng vang thanh thúy, ngay tại chỗ, An Lăng Nhiên sắc mặt trắng bệch, “phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu đen.

“Nhiên nhi!”

“Ca ca!”

Túc Phượng với An Lăng Nguyệt lấy lại tinh thần trước tiên, tôi cùng Kỳ Nhi chen lấn tới trước mặt An Lăng Nhiên.

Bên này lão Trương lại không nhanh không chậm, tùy tiện xốc góc áo lau vết máu trên tay An Lăng Nhiên nói:

“Ôi chao, như vậy là được rồi. Phun máu đen ra, lão phu lại kê thêm hai thang thuốc nữa, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.”

Mí mắt An Lăng Nhiên hơi hơi mở ra, ngước mắt nhìn tôi, sau đó lại đau đến ngất xỉu lần thứ hai. Một phòng nữ tử lại tiếp tục bắt đầu hô to gọi nhỏ.

Mục vương phi tức giận đến run cả người, nhìn Trương đại phu cắn răng nửa ngày, chỉ có mấy chữ bật ra từ kẽ răng:

“Tốt lắm! Vô cùng tốt!”

Tôi đoán, hai người bọn họ đã ‘sông núi kết thù’.

Thế nhưng, điều này cũng không làm ảnh hưởng đến hình tượng sáng rỡ của lão Trương hồ đồ trong lòng tôi, trải qua chuyện này, tôi đối với ông ta kính ngưỡng như sóng lớn Trường Giang, cuồn cuộn không ngừng.

… … … ……

Cứ như vậy, liên tục ba ngày, tôi không được yên tĩnh.

An Lăng Nhiên tự phun máu đen ra, sau khi uống xong hai thang thuốc của Trương đại phu, quả thực bắt đầu dần dần hạ sốt, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Mục vương và Mục vương phi mặc dù đối với Trương đại phu vô cùng không hài lòng, nhưng dường như rất vừa lòng với ý thuật của ông, dù sao đi nữa cũng an tâm để đứa con trai yêu dấu của mình cho ông ta chữa trị, lại an tâm giao cho tôi hầu hạ. Lúc này dưới cái danh hiệu Mục vương phủ tiểu thế tử thiếu phu nhân, không thể không gánh vác một chút trách nhiệm.

Vì thế, bản công chúa đáng thương hai ngày hai đêm chưa được ngủ một giấc ngon. Đêm nào cũng tới bên mép giường gục đầu chợp mắt một chút, đối với tình trạng như vậy, tôi vô cùng hâm mộ Vượng Trạch và Kỳ Nhi.

Vượng Trạch là con sói, theo lý thuyết sói rất khó nuôi, nhưng con súc sinh này dường như rất có cảm tình với An Lăng Nhiên, từ lúc An Lăng Nhiên nằm trên giường không ngồi dậy nổi sau đó vẫn cuộn tròn canh chừng ở bên giường, Kỳ nhi khen nó biết bảo vệ chủ, tìm chút quần áo cũ dựng cho nó một cái tổ ở trên giường. Ban đầu Vượng Trạch tựa hồ cũng không cảm kích cho lắm, lúc gặp tôi và Kỳ nhi lỗ mũi còn khinh thường hừ một tiếng, nhìn thấy tôi còn vô cùng oán trách hơn, thỉnh thoảng còn nhân tiện liếc hai con mắt xem thường, nó thật sự là một con sói bình thường thôi sao?

Có điều súc sinh vẫn là súc sinh, bất quá sau hai ngày, Kỳ nhi bưng cho nó hai chén canh, nó cũng còn biết hạ thấp thân phận cao quý của mình vào ở trong cái tổ. Đối với việc này, tôi vốn hai ngày nay chưa được duỗi cái cổ thân yêu rất là hâm mộ.

Tôi cũng vốn định bảo Kỳ nhi làm cho tôi một cái tổ tạm trú dưới đất, vải cũ cũng không quan trọng, trên mặt đất lạnh chút cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là để cho tôi được nằm thẳng cẳng nghỉ ngơi. Đến cả Kỳ Nhi, còn sung sướng hơn tôi gấp trăm lần, mặc dù nói tiểu ngu ngốc bệnh, cả nhà đều không được sống yên ổn, Mục vương, Mục vương phi hai người họ bất quá ban ngày chỉ đến ngó ngó một chút, Kỳ Nhi, Lý ma ma với mấy đầy tớ cũng thay nhau đến hầu hạ, chỉ có mình tôi, Hạp Hách công chúa – kim chi ngọc diệp này, không phân biệt ban ngày hay đêm tối đều ở phải bên giường trông coi tiểu ngu ngốc.

Vật cực tất phản.

Mọi người đều nói, cơ thể bản thân cũng có tiềm thức.

Lúc trước tôi không tin, cho đến đêm thứ ba ngủ gật canh chừng tiểu ngu ngốc tôi mới tin. Mở đôi mắt mờ mịt, tôi phát hiện mình lại đang nằm ở trên giường, An Lăng Nhiên bị tôi đẩy vào bên trong, vẫn đang ngoan ngoãn nằm ngủ. Có điều, cái khăn dùng để hạ nhiệt trên trán thì không thấy bóng dáng đâu hết.

Tình cảnh này, tôi thực thẹn thùng.

Nhất định là do lúc tôi không có ý thức, thân thể công chúa quá mệt mỏi, vô thức lên giường nằm, còn bá đạo đạp tiểu ngu ngốc vô bên trong, chiếm hơn nửa cái giường của người ta.

Nghĩ nghĩ như vậy, tôi theo bản năng ngồi dậy, sờ soạng bên gối tìm cái khăn ướt, định đi ra ngoài nhúng nước lau người cho tiểu ngu ngốc, lúc vắt nước, nhìn ánh trăng sáng tỏ, tôi không tránh khỏi có chút bi thương, muốn nhìn cảnh ngâm hai câu thơ, nhưng lại không nghĩ ra được câu nào cho hợp với phong cảnh sáng rọi lúc này. Vì thế đành phải tự mình làm hai câu thơ chơi “Ánh trăng sáng vằng vặc, trong viện vài tên ngốc”

Đợi tôi bưng cái thau đồng, vắt cái khăn trắng trên tay trở về phòng, lúc mở cửa phòng ra, nhất thời mù mịt.

Há hốc mồm cứng ngắc tại chỗ, cánh tay trượt làm nghiêng thau nước, tôi thừa nhận, tôi không có cách nào ra vẻ bình tĩnh như lão Trương.

Câu thơ lúc nãy không nhớ ra được bây giờ đã nhớ —— trăng sáng như gương, sương mù như diểu (mù mịt, tít tắp). Ánh trăng bàng bạc chiếu vào cửa sổ, một người mặc trang phục màu trắng ngồi bên song cửa, đang cười khanh khách nhìn tôi đăm đăm, bộ dạng cao ráo, phong thái hơn hẳn y phục, đương nhiên so với An Lăng Nhiên vô cùng tuấn mỹ là một phong vị rất khác biệt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi thở trầm tĩnh bao lấy ánh trăng sáng trải dài.

Đầu lưỡi tôi líu lại, ngoạm một hồi mới nói:

“Ngươi, ngươi… sao ngươi lại đến đây?”

Tên mắt phượng đẹp trai Văn Mặc Ngọc này không phải người tốt, ba ngày lại leo tường Mục vương phủ chúng tôi, lúc này lại còn rảnh rỗi đến đây thoải mái uống trà.

Nghe tôi nói, Văn Mặc Ngọc dừng động tác rót trà, liếc mắt nói:

“Lại?”

Tôi thầm vả vào miệng mình một cái, không thể để cho Văn Mặc Ngọc biết tôi phát hiện hắn chính là tên Hắc y nhân cưỡng ép tôi.

“Ta nhất thời nói sai, ý của bổn cung, đêm hôm khuya khoắt, Mặc Ngọc công tử định…”

Văn Mặc Ngọc liếc mắt nhìn người nằm trên giường, kỳ quái nói:

“Ta đương nhiên là đến xem tiểu thế tử chết hay chưa, nếu như chết rồi thì ta đến đây nhặt xác, còn nếu chưa chết thì để tôi bổ thêm một chưởng là được.”

Tôi nghe xong sợ đến mức hai chân tê rần, quả nhiên tôi đoán không sai, Mục vương phủ cùng Văn gia e là có chút khúc mắc, Văn Mặc Ngọc không muốn để yên cho An Lăng Nhiên, cho nên mới có chuyện đến ‘cướp cô dâu’ vào đêm tân hôn, tiểu ngu ngốc gặp Văn Mặc Ngọc sắc mặt vô cùng khó coi khỏi nói cũng biết nguyên do.

Từ đây cho thấy, Văn Mặc Ngọc này cũng bắt nạt tiểu ngu ngốc nhà tôi không ít đây?

Bất quá suy đi nghĩ lại, tôi lại có chút nghi ngờ.

Không nhắc đến chuyện Văn Mặc Ngọc mới nổi tiếng chốn kinh thành, tiểu ngu ngốc là một người nhược trí, có gì uy hiếp tới hắn? Hơn nữa cho dù tiểu ngu ngốc có chết thật đi nữa, còn có tôi, Mục vương phu, Mục vương… và mọi người nhặt xác cho hắn, dù sao cũng không đến lượt cái tên này a?

Thế cho nên, tôi vô cùng thông mình đưa ra kết luận, kỳ thật Văn Mặc Ngọc là vội chuẩn bị tới đây bổ thêm cho An Lăng Nhiên một chưởng.

Tôi sợ hãi lùi về phía cạnh cửa, “Ngươi, ngươi không cần phải vỗ cho hắn thêm một cái, hôm nay hắn vừa mới bị cái tên Trương đại phu lang băm hồ đồ dở hơi kia cho một chưởng, đã sắp… sắp không xong.”

“Lang băm?” Văn Mặc Ngọc cười đến híp mắt, chần chừ một lát mới cúi sát xuống giường xem xét An Lăng Nhiên, ngoắc ngoắc khóe miệng gần như đang nghiền ngẫm trêu chọc nói:

“Ta cảm thấy Trương đại phu vô cùng nhanh trí, thấy tên nào đó vết thương cũ chưa lành, độc tố còn sót lại ngấm vào tim, mới sử dụng chút biện pháp giúp hắn bức độc ra ngoài. Chậc chậc, dù sao so với những người ngu ngốc thì tốt hơn nhiều, biết rõ bản thân tích tụ vết thương, phải tịnh dưỡng thời gian dài mới có thể khá hơn, còn ráng về nhà nhõng nhẽo với tân nương tử, trông ngóng quay về nhà, đau đến sốt mới chịu chữa thương, cũng thật xứng đáng!”

Tôi dựa vào cạnh cửa cảm thấy tên Mặc Ngọc công tử này hơi thần kinh, rõ ràng đang nói chuyện với tôi, vậy mà đôi mắt phượng lại cứ ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm tiểu ngu ngốc đang ngủ say trên giường, vừa cười điên vừa thối miệng, hại toàn thân tôi nổi da gà từng cục từng cục.

Lấy thêm chút dũng khí, tôi mới ho khan nói:

“Ngươi có kể chuyện cho hắn nghe cũng vô dụng, hắn sắp chết, không nghe được đâu.”

A di đà phật, hy vọng tôi nói như vậy, Văn Mặc Ngọc sẽ không bổ cho tiểu ngu ngốc một chưởng.

Quả đúng như vậy, Văn Mặc Ngọc nghe vậy, chuyển sang tôi bằng bộ dáng nhu hòa nói:

“Công chúa nói đúng, hắn không nghe thấy ta nói gì. Có điều còn chuyện Mục Vương phi làm sao có thể uy hiếp được Hạp Hách quốc công chúa gả vào cửa, ngươi có muốn nghe không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.