Hưu Thư Khó Cầu

Chương 18



Lúc tôi và Kỳ Nhi ra khỏi cửa, mặt trời đã lên cao hơn hai sào, cách buổi trưa không xa lắm.

Người giàu có hay có thói quen ngủ trưa, vậy nên bình thường bữa trưa đều ăn khá sớm, hôm nay một bọn người ở Mục vương phủ ai cũng nhìn tôi chằm chằm, đỏ mắt mong chờ, chờ nàng dâu mới vào cửa làm một bữa trưa thịnh soạn cho chồng, mẹ chồng, bố chồng… Còn tôi thì lại bị tiểu bạch ngốc An Lăng Nhiên quấn lấy ở sau hậu hoa viên.

Sau khi An Lăng Nhiên biết tôi và Kỳ nhi muốn đích thân ra ngoài mua thức ăn liền khóc lóc, la hét đòi đi theo, mà ngay cả Vượng Trạch mới lúc nãy còn vui mừng thích thú cũng bị ném sang một bên, chỉ vừa ôm vai tôi vừa khóc lại vừa khiêu. Kẻ hèn tôi sống hai mươi mấy năm trời, lần đầu tiên trong đời được mỹ nam ôm nhưng lại không mảy may một chút ý đồ ám muội, đúng thật là con bà nó gặp quỷ, đào mồ mả ông nội nhà hắn, cái này chỉ e rằng…bi ai chết người. (nguyên văn: bi ai hết sức vu tâm tử)

Tôi nói hết lời, An Lăng Nhiên này vốn chỉ số thông minh là của tiểu bạch ngốc 5 tuổi nên nghe không hiểu, cho rằng mua thức ăn là một sự kiện hiếm lạ vô cùng hệ trọng, là một nhân vật lớn như nam tử hán, anh hùng oai phong một cõi mới có thể làm được.

Hắn cho rằng, thông thường những việc mà nhân vật lớn hay đại anh hùng làm được đều là những việc dân chúng bình thường không làm được, ví dụ như phụ thân An Lăng Nhiên dẫn binh bảo vệ lãnh thổ, ví dụ như Lạc Diên đế trông coi cả Lạc Vân quốc, những việc có một không hai như vậy chỉ có một, hai người có thể làm, vậy nên càng hiếm lạ thì càng là việc đại anh hùng mới có thể làm, bởi vì người khác đều không làm được đi!

“Cho tới bây giờ, ta cũng chưa nghe nói đến việc mua thức ăn, cho nên mua thức ăn là một việc nhất định cực kỳ lợi hại.” An Lăng Nhiên mang bộ mặt ngây ngốc, khóe môi mỏng gợi cảm hé ra lại khép lại, nói tới nói lui từ “ngây ngốc” thật sự không phù hợp với khuôn mặt tuấn mỹ này chút nào.

Tôi trợn tròn mắt, dở khóc dở cười, đang suy nghĩ bác bỏ như thế nào, chợt nghe Kỳ nhi thở dài nói: “Công chúa, thôi thì cho Phò mã đi theo đi! Nếu không đi nhanh sẽ không kịp nữa.”

Dứt lời, Kỳ nhi chỉ chỉ vầng mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu, vạn bất đắc dĩ, tôi mang theo An Lăng Nhiên ra cửa mua thức ăn, cộng thêm một mụ già và hai tiểu nha đầu trên phòng bếp, nói văn vẻ là “hộ tống”, thật ra là giám thị với cả trông nom.

Mới đi ra có một chút, lại gặp chuyện rắc rối. Có trách thì trách, cái khuôn mặt của tướng công tôi.

Mụ bà tử ở phòng bếp đi cùng với chúng tôi giải thích, Mục vương An Lăng Tiêu thật ra là một người rất sĩ diện, hai vợ chồng đều là người nhân từ và thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại sinh ra một thiếu gia ngốc nghếch, vì thế, An Lăng Tiêu luôn cảm thấy không bằng người khác, hơn nữa sợ đứa con ra ngoài gây tai họa, vậy nên kỳ thật cơ hội ra ngoài của An Lăng Nhiên rất ít, ngay cả đến lễ tế trời hoặc những sự kiện quan trọng như vậy, An Lăng Nhiên ra ngoài cũng là trái canh phải gác, ngồi trên kiệu đi đi về về, hiếm có cơ hội thật sự được đi dạo trong chợ.

Khi chúng tôi đi ra ngoài, vừa đúng lúc An Lăng Tiêu đang tiến cung xử lý quan vụ, Túc Phượng cùng các đại chưởng quỹ họp ở phòng thu chi, tôi cân nhắc đưa An Lăng Nhiên ra ngoài chơi bất quá chỉ là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, không cần thiết phải thông báo, hai hộ vệ giữ cửa gặp bản công chúa đích thân đi cùng tướng công, cũng không tiện nói gì, vì thế tôi mang theo một đám người cứ chậm rãi ra ngoài như vậy.

Không ngờ tới, lại gặp phải rắc rối.

Chợ nằm ở con đường lớn phía đông, nối liền với mấy con phố khác nhau, bên cạnh có miếu Long Vương, hẻm Thượng Đông, toàn bộ dân chúng bình dân đều ở đây, đương nhiên cũng khó tránh khỏi việc tốt xấu lẫn lộn. Dùng lời nói của nữ đầu bếp thì nơi này vốn không phải nơi tôi và tiểu thế tử nên tới, đất chật người đông, ngay cả một cỗ kiệu cũng không nâng vào được.

Bản thân tôi thật ra không sao cả, kiếp trước tôi cũng là người dân bình thường, đã từng theo cha mẹ đến chợ thực phẩm như thế quá hai lần, loại chợ này gần như không coi vào mắt, đặt chân xuống, ngồi kiệu hay không cũng không sao cả, dù sao cũng không có chủ nhân nào sẽ thật sự ngồi kiệu đến chợ tự mình mua đồ ăn.

Nhưng chính vì khăng khăng không chịu ngồi kiệu, nên mới gây ra tai họa.

An Lăng Nhiên hơn hai mươi năm làm cậu ấm, còn có mấy chục năm làm Vương gia, cả đời vốn cũng không tới loại chợ này, hôm nay lại vô tình chui đến, cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Sờ sờ đồ ăn trên một quầy của tiểu cô nương, đi quanh quầy thịt của bác gái nọ, làm cho phụ nữ lớn nhỏ và trẻ em cả một con phố trật tự quên mua bán mặc cả, chỉ lẩm bẩm đổi màu mắt nhìn ngó chúng tôi bên này.

Tuy rằng tướng công tôi là một tên ngốc, nhưng dù sao cũng là một tên ngốc vô cùng đẹp trai, là một tướng công ngốc của tôi, bị nhiều nữ nhân bàn luận sắc dụ, trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi buồn phiền. Nữ nhân a, chính là như vậy, ghen tị, bá đạo, ích kỷ, dối trá, tuy tôi cam đoan cả đời cũng sẽ không thích tiểu bạch ngốc trước mắt này, nhưng tưởng tượng nhiều nữ nhân như vậy đều ham muốn có hắn, đáy lòng khó tránh vài phần khó chịu.

Bên này tôi thổn thức không thôi, bên kia cũng đã có đăng đồ tử [1] ham muốn dung mạo của tướng công tôi đã bắt đầu hành động.

[1] đăng đồ tử: chỉ những kẻ háo sắc

Thế nhưng lần này, thật sự không phải nữ nhân, là tên lưu manh say rượu trong chợ.

Tiểu lưu manh cả người áo vá như vậy, ôm bầu rượu méo mó nghiêng ngả đi trong chợ, trên đường đông đúc va vào người An Lăng Nhiên, kẻ say rượu quay đầu liền mắng ngay vào mặt: “Con bà nó, ngươi…”

Lời lẽ thô tục sau đó vừa nhìn thấy khuôn mặt An Lăng Nhiên nháy mắt nuốt trở về, kẻ say cười thầm một tiếng, thay bằng vẻ mặt nịnh nọt bộ dạng đáng yêu nói: “Ôi, đây là ta không nên, sao lại đụng phải người vợ xinh đẹp như ngươi.”

Dứt lời, tên say khướt liền vươn bàn tay bẩn thỉu chuẩn bị sờ trộm một cái trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt thế của An Lăng Nhiên, trông thấy tình huống như vậy, người vợ như tôi tự nhiên trào dâng căm phẫn.

Từ xưa anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá điều đó đã thành quá khứ, hiện tại là thời đại “Trâu siêu cấp kéo dây cương”, là thời đại nữ nhân cứu anh hùng. Vì vậy, tôi tức sùi bọt mép, vận khí trong phổi, đang chuẩn bị hét lớn “Dừng tay” là lúc chợt nghe một tiếng nổ “ầm”, tên say rượu đã xuyên tường mà qua, càng ngã nhào xuống phố bên kia.

Phố bên cạnh là mặt tiền cửa hiệu bán dược, người làm thuê đang gói dược đột nhiên gặp người từ tường nhào ra, hiển nhiên là một trận ầm ĩ. Ngay khi bên dưới một mảnh ồ lên, An Lăng Nhiên khóc lóc chạy về bên người tôi, lôi kéo tay tôi, một bên nước mũi một bên nước mắt khóc ròng nói: “Nương tử, hắn khinh bạc ta.”

Tôi xấu hổ một phen, vỗ vỗ bụi bặm dính trên người hắn nói: “Đừng sợ, ngươi đã đẩy hắn vào nhà bên cạnh rồi!”

Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không dám tin, An Lăng Nhiên đẩy nhẹ nhàng một cái, tên say kia liền bay ra ngoài, còn một phát xuyên qua tường. Quả nhiên, hổ phụ vô khuyển tử [2]

[2] hổ phụ vô khuyển tử: cũng giống như câu hổ phụ sanh hổ tử, cha giỏi con giỏi. Trong câu này ý nói cha tài giỏi thì con cũng không phải là kẻ thường.

Đầu bếp và hai tiểu nha đầu thấy vậy vội vã xông tới nói vuốt đuôi [3], hỏi ngắn hỏi dài, hỏi đông hỏi tây ông chủ An Lăng Nhiên, Kỳ nhi và tôi ở hai bên vòng vo đảo mắt nhìn kỳ quái, không hé răng.

[3] nói vuốt đuôi: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì

Mua đồ ăn xong, tôi liền vỗ vai Kỳ nhi phía trước phân phó, nói hơi khát.

Kỳ nhi đương nhiên thuận theo nói:”Chuyện đó không qua loa được, bây giờ thời gian khá sớm, nếu công chúa mệt mỏi, chúng ta nên đi trà lâu uống chút trà rồi lại trở về, bất quá không biết, trà lâu lớn nhất kinh thành ở đâu?”

Kỳ nhi nhìn về phía nữ đầu bếp, theo lẽ thường nên ném vấn đề qua cho ả.

Nữ đầu bếp khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười, lộ ra càng nhiều nếp nhăn hơn.

“Ôi, nói đến kinh thành đệ nhất trà phường ai có thể so sánh với Hiên Mặc Lâu, có điều công chúa không biết, trà lâu này chính là Trạng nguyên gia Mặc Ngọc công tử…”

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”

Vừa nghe đến ba chữ “Hiên Mặc Lâu”, tôi liền nhanh chóng nhe răng cười khẽ, tiện thể cắt ngang lời nữ đầu bếp đang thao thao bất tuyệt.

Dọc theo đường đi này, tôi và Kỳ nhi không ít lần bị mụ già này đi sau làm ầm ĩ, ngay cả tiểu ngốc nghếch An Lăng Nhiên “Mười vạn câu hỏi vì sao” cũng không bằng nước miếng của ả. Sau này Kỳ nhi nói thầm, có lẽ biết công chúa sớm muộn gì sẽ quản việc nhà, nên nóng lòng nịnh bợ.

Tôi không quan tâm bà ta nói gì, dù sao chỉ cần mụ nói ra ba chữ “Hiên Mặc Lâu là tốt rồi”, Kỳ nhi nói: “Chỉ cần công chúa đi Hiên Mặc Lâu uống một ly trà, công việc buổi trưa ta đều có thể giải quyết.”

Nữ đầu bếp xem như thức thời, thấy tôi cắt ngang cũng không nhiều lời, còn đi trước dẫn đường, ai ngờ tiểu bạch ngốc An Lăng Nhiên lại đột nhiên dậm chân nói: “Không đi Hiên Mặc Lâu, ta phản đối!”

_________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.