Khi chăm sóc cho cô xong, đi ra bên ngoài, cha mẹ của anh vội vàng đi nhanh tới. Mẹ anh, Mộng Khởi Lan tiến lên cho anh một bạt tai rồi quát:
– Thượng Tân Phong!? Con to gan lắm. Dám để con dâu của mẹ nhập viện. Con thật vô tâm, con bé vì cứu con nên mới như vậy? Trong lòng con nghĩ cái gì đương nhiên là mẹ biết. Con nghĩ tiểu Đào nó chịu gả cho kẻ máu lạnh, độc ác như con vì tiền ư? Thì sai rồi nhé!? Vì tiền mà hi sinh cả tính mạng à? Giờ con bé ngàn cân treo sợi tóc rồi kìa? Con đã sướng chưa hả?
Anh gục mặt xuống im lặng. Mộng Khởi Lan lại nói tiếp:
– Con bé mà hồi phúc rồi, trở về, con lo mà chăm sóc tiểu Đào cho thật tốt. Nếu không thì đừng trách mẹ. Người tốt không muốn lấy mà toàn để ý mấy thứ gì đâu. Mẹ nói cho con hay, mẹ chỉ coi một mình tiểu Đào là con dâu. Còn lại thì đừng mơ!?
– Được rồi. Mẹ nó im đi. Nó chắc cũng hối hận lắm. Bà để cho nó yên tĩnh đi với lại đây là bệnh viện.
– Ừm.. ở lại chăm sóc tốt cho con bé đi. Và tự kiểm điểm lại bản thân mình là người như nào đi. Đừng để mẹ thất vọng về con nữa. Gia đình chúng ta ai cũng tốt với vợ, con. Còn con trước sau gì cũng có con, nên hãy đối xử tốt với vợ đi. Học cách mà làm người đừng làm mấy con thú điên dại nữa!? Mẹ và cha con về đây.
– Vâng.
Họ qua nhìn cô, hai dòng nước mắt mẹ anh chảy ra khi thấy cô phải sống dựa vào ống thở oxi. Cha anh, Thượng Nhất Đinh đỡ mẹ anh rời đi. Anh trầm lặng nắm chặt lấy hai tay suy nghĩ về bản thân đã làm những gì:
” Mình đã làm những gì? Mình là con người như nào? Đúng vậy, bản thân mình thật vô tâm. Hay trách móc không có lí do và luôn cọc cằn. Mình tự cảm thấy bản thân mình thật buồn nôn mà. Nhưng sao cô lại ngốc mà hi sinh bản thân cho loại người như tôi chứ? Tại sao?”.
Anh đứng dậy, mở cửa đi vào thăm cô. Cô vẫn không chút nào có dấu hiệu tỉnh dậy, nhịp tim rất yếu, hơi thở nặng nề. Anh trò chuyện với cô xuốt đêm:
– Cô nói xem, tôi ác độc cho người hãm hại cô, ra quy tắc làm khó cô đủ điều nhưng sao cô vẫn không than vãn gì mà lại sống như không có chuyện gì thế hả? Thuê người làm hại cô, rắc đá trên đường cô tới đây, hất hủi cô, kêu cô làm người hầu, còn hại cô giờ nằm bất động như vậy. Có phải cô hận tôi lắm không.. nhưng mà không sao.. cô hận, cô muốn giết tôi cũng được, nhưng cô phải tỉnh dậy thì mới làm gì được tôi chứ đúng không? Cô mau tỉnh lại đi, tôi sẽ không làm khó cho Đường Gia đâu.. cô mau tỉnh lại đi.. Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ cô, vì đã kêu cô gả cho tôi vì tiền và quyền của tôi… thật sự rất xin lỗi..
Anh nắm lấy tay cô, rồi khóc lóc, đột nhiên ngón trỏ của cô cử động. Anh nhín thấy hai mắt bừng tỉnh hét lớn gọi bác sĩ:
– BÁC SĨ!? BÁC SĨ!?
Một bác sĩ và hai y tá vội vàng chạy vào hỏi:
– Sao thế? Cô ấy chết rồi à?
– Không phải.!? Tôi vừa thấy cô ấy cử động ngón tay. Ông mau kiểm tra đi có phải cô ấy gần tỉnh không?
Bác sĩ đi lại, kiểm tra nhịp tim và hơi thở của cô. Xong, ông quay lại lắc đầu bảo:
– Anh nên về nghỉ ngơi đi. Có lẽ là ảo giác của anh thôi. Nhịp tim và hơi thở của cô ấy vẫn không có chuyển biến tốt gì. Mong anh bình tĩnh và quay về nghĩ ngơi thật tốt..
Anh lộ ra vẻ mặt buồn bã nói:
– Không sao đâu. Tôi ở lại chăm sóc cô ấy cũng được. Làm phiền bác sĩ rồi.
– Không có gì. Anh cũng nên nghĩ ngơi đi. Tôi thấy anh mệt mỏi lắm rồi. Cẩn thật lại ốm đấy.
– Ừ. Mấy người đi nhanh đi. Tôi không nói lại lần 2
Bác sĩ với y tá cũng đành bất lực rời đi. Anh lại ngồi xuống, cầm tay cô lên rồi đặt vào má mình. Nước mắt anh chảy xuống tay cô:
– Hực.. Lạc Đào.. rõ ràng tôi thấy cô cử động rồi mà.. sao cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.. tại sao thế hả.. hực.. tôi.. xin.. lỗi..
Anh gục xuống bên cạnh cô, tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Có lẽ do anh đã quá mệt do chăm sóc cô. Tay cô lại cứ động, nhịp tim và hơi thở trở lại bình thường.
Sáng hôm sau, y tá tới kiểm tra, vì không muốn đánh thức anh nên y tá rất nhẹ nhàng kiểm tra cho cô. Đột nhiên thấy tim và hơi thở cô có chuyển biến tốt lên thì không kiềm được mà kêu lớn:
– Bác sĩ.. Bác sĩ.. bệnh nhân phòng 214 có dấu hiệu tỉnh lại rất tốt.. ông mau đến xem đi..
Anh đang ngủ thì nghe thấy vậy, liền bật dậy, nắm lấy vai y tá:
– Cô nói gì? Cô ấy có dấu hiệu sẽ tỉnh lại ư?
Bác sĩ đi vào, nhanh chóng kiểm tra cho cô. Ông vui mừng báo với anh:
– Chúc mừng!? Khoảng 2 ngày nữa thôi cô ấy sẽ tỉnh lại. Đúng là một phép màu.
Bác sĩ với y tá rời đi. Anh vui mừng nắm lấy tay cô:
– Tôi phải chờ đến lúc cô tỉnh dậy mới được. Tôi phải là người cô thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy?