Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 18: Độc nhất vô nhị



Nếu như hỏi Dương Bảo Bình rằng vì sao lại yêu Giang Thiên Yết? Anh sẽ chẳng có câu trả lời rõ ràng.

Bắt đầu từ một mối quan hệ xa lạ là người bạn của cậu hàng xóm bên nhà, thường xuyên đến nhà cậu hàng xóm đó chơi, vô tình gặp được nhau thì giới thiệu. Lúc đó anh thật sự không quan tâm người ta lắm.

Vào một hôm tiếng chuông cửa nhà vang lên, Dương Bảo Bình đi ra mở cửa, lại thấy bạn của Vương Xử Nữ cầm một quyển vở, cười tít mắt với mình: “Xử Nữ nói anh học rất giỏi, có mấy bài khó em không hiểu, có thể làm phiền anh giảng chút không?”

Thế là từ đó Giang Thiên Yết thỉnh thoảng sẽ tới tìm anh, còn trao đổi cách liên lạc cho tiện.

Hai người cứ thế quen biết mấy năm, từ những dòng tin nhắn ngắn gọn, những bức hình chụp những bài tập dài đằng đẵng, những cuộc gọi đến chỉ để giảng bài lại dần dần thành những dòng tin cuộc gọi trò chuyện kể lại những câu chuyện đời thường hay trải nghiệm thú vị.

Nếu một ngày không liên lạc, anh sẽ cảm thấy không quen.

Bình thường học muộn đến hơn nửa đêm, sẽ có cậu nhắn tin nhắc nhở. Đi học mệt mỏi, nhìn thấy dòng tin nhắn của cậu sẽ cảm thấy có tinh thần. Gặp chuyện không vui, nói chuyện với cậu sẽ cảm thấy thoải mái. Thậm chí có lúc Giang Thiên Yết không cần làm gì, cậu cứ yên lặng ngồi bên cạnh, anh cũng vui.

Cái ôm đầu tiên là anh chủ động ôm Giang Thiên Yết, người con trai đó không đẩy anh ra. Anh gục đầu trên vai cậu, cảm thấy áp lực đè nặng trên vai đều nhẹ xuống.

Dương Bảo Bình chưa từng hỏi về sở thích của Giang Thiên Yết, mọi thứ anh biết đều là dựa vào quan sát tỉ mỉ, ghi nhớ thật kỹ từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Anh muốn nuông chiều cậu nhóc này mãi.

Dương Bảo Bình biết mình có tình cảm với cậu, tự cho rằng bản thân đã che giấu nó thật tốt, làm một người anh đúng nghĩa. Anh không biết nếu bị phát hiện, cậu sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình.

Có lẽ là khinh thường, ghê tởm? Sau đó không bao giờ gặp lại nữa.

Cứ che giấu tròn ba năm, đến cuối năm lớp mười hai thi đại học xong, anh thi vào trường đại học với thành tích xuất sắc. Bố mẹ mở một bữa tiệc nhỏ chúc mừng, Vương Xử Nữ và Giang Thiên Yết cũng tới.

Lúc đó có một cô bạn đỗ cùng trường đại học hẹn anh ra ban công tỏ tình, đương nhiên là anh đã từ chối.

Khi ấy anh vừa chợt quay người, đã đối diện với ánh mắt dò xét của Giang Thiên Yết, nụ cười khó đoán trên môi cậu khiến anh hơi hoang mang.

Lại nhìn bàn tay bóp chặt ly nước cam của cậu, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, thể hiện rõ ràng cậu đang rất tức giận.

Đợi cô bạn đó chạy đi rồi, anh mới nuốt nước bọt, nhanh chóng đi đến trước mặt cậu, không đầu không đuôi mà nói: “Anh từ chối rồi.”

Bàn tay cầm ly nước cam mới thả lỏng, nụ cười tươi rói vui vẻ khác hẳn với mấy phút trước.

Lúc đó Dương Bảo Bình đã nhận ra, không phải anh đơn phương người ta.

Còn về Giang Thiên Yết, là từ khi nào biết mình có tình cảm với anh, thì chắc là sau năm lần bảy lượt nổi cơn ghen khi có người liếc mắt đưa tình với Dương Bảo Bình.

Mục đích lúc đầu chỉ muốn kết thân với anh đẹp trai này, kết quả vì sự quan tâm chiều chuộng của người này mà đổ người ta lúc nào cũng không hay.

Lúc đầu thấy Dương Bảo Bình không chịu nói, cậu còn định mở miệng trước, cuối cùng là Vương Xử Nữ cản cậu kịp, còn nói mấy chục gia quy của nhà Dương Bảo Bình, trong đó có cấm yêu đương khi chưa đủ tuổi.

“Anh ấy nhịn được sao?”

“Dù sao thì anh ấy cũng không định đi bóc lịch.”

“Không nói thì ai biết?”

“Tao biết.”

“…”

Phòng khách sạn 1804 chỉ bật đèn sáng màu cam mờ ảo, tầng mười tám cao cao có thể nhìn thấy cảnh đêm xinh đẹp náo nhiệt bên ngoài dưới màn trời đêm như tấm lụa đen nhánh, không tìm ra một vệt trắng.

Giang Thiên Yết đứng tựa trên bàn bình tĩnh rót một chút rượu vang vào trong ly thủy tinh, đưa cho Dương Bảo Bình ngồi trước mặt mình, anh lại lắc đầu, cậu cũng bỏ ly rượu xuống.

Dương Bảo Bình nhẹ nhàng nắm bàn tay trái của cậu, thuận thế đứng dậy, chống tay còn lại ở bên cạnh Giang Thiên Yết, tư thế chuẩn xác bao vây cậu trong lòng.

Trên người Giang Thiên Yết lúc này chỉ mặc áo choàng tắm trắng tinh, còn phảng phất một mùi hương thanh mát. Dương Bảo Bình cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, yết hầu liên tục lên xuống.

“Chắc chắn chưa?”

Giang Thiên Yết cong môi, ngón tay trỏ ấn trên ngực anh, chậm rãi lướt xuống, nghịch ngợm móc vào đai quần của Dương Bảo Bình, kéo nhẹ một cái, cười híp mắt:

“Đến lúc này anh còn hỏi vậy?”

Dương Bảo Bình giữ cằm cậu, ngón cái đặt dưới môi dưới, cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng mà mềm mại. Giang Thiên Yết phối hợp cởi áo khoác của anh ra, sau đó một tay vòng qua cổ Dương Bảo Bình, một tay cởi từng nút áo sơ mi của anh. Cậu tự động hé mở cánh môi, để mặc đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng của mình.

Dường như Dương Bảo Bình đã quen chiều chuộng người trong lòng, hôn cũng rất dịu dàng, dễ cho cậu đáp lại. Trong phòng vẫn bật điều hòa mát lạnh, lại chẳng thể hòa dịu cái nóng trong người.

Anh đặt tay phải sau lưng Giang Thiên Yết, chạm vào đai áo choàng, mò mẫm theo đai áo lướt về phía trước. Dương Bảo Bình chạm vào dây đai, nhẹ nhàng kéo ra, dễ dàng cởi bỏ nút thắt lỏng lẻo.

Lưu luyến mút lấy cánh môi dưới, áo choàng tắm rơi xuống, để lộ nửa người trên dưới mắt Dương Bảo Bình. Anh híp mắt, nhẫn nhịn nhìn cậu khó khăn lấy lại nhịp thở, sau đó khom người bế cậu lên, đi đến bên giường.

Cẩn thận đặt người con trai này nằm trên chăn đệm ấm, Dương Bảo Bình cởi áo sơ mi đã mở hết nút áo trên người ném sang một bên, sau đó giữ chặt hai tay cậu ở hai bên. Anh cúi xuống tiếp tục một nụ hôn sâu, rồi kéo xuống si mê đặt từng nụ hôn lên cổ Giang Thiên Yết.

“Anh… đừng để lại dấu…”

Đáp lại một tiếng “ừm” nhẹ, Dương Bảo Bình chuyển nụ hôn xuống phần ngực, ngậm lấy nụ hoa không ngừng lên xuống theo từng tiếng thở dốc của cậu.

Hành động bất ngờ khiến Giang Thiên Yết theo bản năng hơi ưỡn ngực, nụ hoa bị anh trêu đùa truyền đến cảm giác lạ làm cậu nổi da gà.

Giang Thiên Yết kêu đau một tiếng, xung quanh nụ hoa đã để lại một dấu răng đỏ quá rõ ràng.

Dương Bảo Bình không tha cho nụ hoa còn lại, hành hạ nó đến khi no say. Tay phải buông tay của Giang Thiên Yết ra, mon men lướt xuống vuốt ve vòng eo săn chắc của cậu, nụ hôn tiếp tục trượt xuống dưới.

Đặt cánh tay được thả tự do hằn dấu vết vừa bị kìm giữ lên đầu Dương Bảo Bình, Giang Thiên Yết chìm trong hưởng thụ từng cái âu yếm của anh.

Nhưng sau đó, nụ hôn này đã dừng lại, Giang Thiên Yết khó hiểu mà mở đôi mắt hơi phủ tầng sương, thấy Dương Bảo Bình đang chống người nhìn mình, vẻ mặt của anh có gì đó hơi khó xử.

“Anh?” Cậu gọi nhỏ.

Dương Bảo Bình hít sâu, khổ sở kìm nén nói: “Anh… anh chưa chuẩn bị mấy thứ cần thiết.”

Giang Thiên Yết chớp mắt mấy lần, hình như đã hiểu anh đang nhắc tới mấy thứ cần thiết gì mà đưa mắt nhìn tủ đầu giường phía sau Dương Bảo Bình, khàn giọng bảo.

“Ngăn đầu tiên.”

Dương Bảo Bình nhướng mày, quay qua mở ngăn tủ.

Nhìn thấy đồ cần thiết bên trong, Dương Bảo Bình nuốt khan, tim càng đập mất kiểm soát, cậu nhóc này thật sự đã chuẩn bị kỹ từ trước rồi.

Lấy đồ ra đặt trên giường, thấy Giang Thiên Yết hơi ngượng quay đầu sang chỗ khác. Dương Bảo Bình híp mắt lại, giữ cằm cậu, giọng điệu khản đặc tràn đầy ham muốn.

“Yết, sáng mai nghỉ học, anh xin phép cho em.”

Hôm sau thức giấc đã vào gần trưa, trời bên ngoài không có tí nắng, nếu không nhìn đồng hồ thì còn tưởng giờ mới vào sáng sớm. Giang Thiên Yết mệt mỏi nằm cuộn mình trong chăn, không muốn dậy.

Cậu hơi cựa mình, một vòng tay chắc chắn đã ôm trọn lấy cậu, sau đó giọng điệu vui vẻ cất lên.

“Em tỉnh rồi, thấy khó chịu ở đâu không?”

Giang Thiên Yết thở sâu, dán chặt cơ thể đầy dấu vết mây mưa được che đậy dưới chăn lên người Dương Bảo Bình, khàn giọng thành thật trả lời: “Đau eo.”

Dương Bảo Bình cẩn thận xoa eo cho Giang Thiên Yết, còn đặt một nụ hôn trên trán cậu.

“Muốn ăn gì, anh gọi món.”

Giang Thiên Yết lại lắc đầu, để anh xoa eo thêm cho một lúc mới nói: “Chúng ta ra ngoài ăn.”

Dương Bảo Bình híp mắt nhìn cậu, nói đùa: “Em đi được sao?”

Giang Thiên Yết đấm mạnh vào người anh, sau đó ngồi dậy bước xuống giường, lê bước vào nhà tắm. Dương Bảo Bình cũng xuống giường, nhanh chân đi theo cậu.

Giang Thiên Yết nhìn mình trong gương lớn, sau đó ai oán trừng Dương Bảo Bình. Ngoại trừ phần cổ ra thì chỗ nào cũng có dấu hôn và vết cắn, nếu không phải thời tiết đã lạnh cần mặc thêm áo, chắc cậu thật sự không dám ra đường.

Dương Bảo Bình, anh cầm tinh con cún sao?!

Buổi chiều Dương Bảo Bình phải quay về thành phố, anh đưa Giang Thiên Yết đến trường trước, lưu luyến nhìn người yêu vừa mới xác định quan hệ chưa lâu.

Cậu vừa tháo đai an toàn, Dương Bảo Bình đã nắm tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu đến trước mặt mình.

“Anh—”

Dương Bảo Bình nhéo má cậu: “Không định hôn tạm biệt?”

Giang Thiên Yết quay đầu nhìn ra bên ngoài tấp nập học sinh, Dương Bảo Bình giữ cằm cậu, ép cậu quay lại nhìn mình: “Bên ngoài không thể nhìn thấy trong này.”

Nghe vậy, Giang Thiên Yết điều chỉnh tư thế, hôn nhẹ lên môi Dương Bảo Bình, sau đó lại nghĩ đến gì đó mà kéo cổ áo của anh xuống, để lại một dấu hôn ở vị trí dễ thấy.

Dương Bảo Bình biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười xoa đầu cậu, anh đảm bảo sau hôm nay tất cả mọi người đều sẽ biết anh đã có chủ.

“Đến nơi anh sẽ báo với em, nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận.”

“Anh cũng vậy, em đi đây.”

Giang Thiên Yết bước xuống xe, xoa cái lưng vẫn hơi nhức mỏi của mình nhìn chiếc xe chậm rãi lái đi xa.

Xe của Doãn Sư Tử vẫn luôn đi theo phía sau cách hai mét, đứng từ đây có thể nhìn thấy chiếc xe màu đen đang lái đến chỗ gửi. Cậu giơ tay ra hiệu với Doãn Sư Tử, sau đó mới đi vào trường.

Doãn Sư Tử vẫn để xe cẩn thận trong chỗ gửi như mọi hôm, vốn dĩ định mua thuốc lá, nhưng nghĩ thế nào lại đổi qua mua một lon cà phê nóng, uống cho ấm người.

“Ối chà, chiếc nhẫn trên tay anh đẹp thật đấy.”

Chị bán hàng trẻ vô tình liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh khi anh đưa tay ra trả tiền, ánh mắt tỏ ra lão luyện đánh giá chiếc nhẫn một lượt: “Kiểu dáng cũng lạ, nhất định là rất quý.”

Doãn Sư Tử nhận lấy lon cà phê, nhìn lên chiếc nhẫn của mình, thuận miệng nói lại đôi câu: “Cô đúng là có mắt nhìn, nó được đặt làm riêng.”

Là độc nhất vô nhị.

Năm ấy Khương Ma Kết đã kỳ công mời một bậc thầy thiết kế và làm ra cặp nhẫn chỉ thuộc về hai người.

Anh không biết hắn đã đặt làm từ lúc nào, tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc. Chỉ biết khi Khương Ma Kết mở hộp nhẫn trước mặt anh, nụ cười hiếm có trên môi tràn đầy tình cảm.

Hắn cẩn thận lấy nhẫn ra, Doãn Sư Tử chưa từng thấy hắn thật lòng trân trọng một thứ gì đó như thế, đeo lên ngón áp út của anh, nghiêm túc ngắm nhìn.

“Ừm, rất đẹp, rất hợp với em.”

Thời tiết khi ấy cũng đã vào đông, ánh mặt trời hiếm hoi không đủ sưởi ấm cái lạnh rọi trên gương mặt mang nụ cười của hắn, cớ sao lại ấm áp lạ thường.

Khương Ma Kết dùng ánh mắt ra hiệu cho anh lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp, Doãn Sư Tử hơi lưỡng lự. Cuối cùng vì thấy cái nhíu mày cực kỳ nhẹ của hắn, anh mới hít sâu một hơi mà cầm lấy, cũng cẩn thận đeo vào ngón áp út của Khương Ma Kết.

Anh đang làm cái gì thế này?

Doãn Sư Tử lúc đó rất mâu thuẫn, thậm chí không biết nên làm sao đối mặt với Khương Ma Kết.

Khương Ma Kết đã vòng qua sau anh từ lúc nào, ôm lấy anh, tay đeo nhẫn của hắn đan vào tay đeo nhẫn của anh, đá quý trên cặp nhẫn cùng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Đợi qua một khoảng thời gian, chúng ta sẽ kết hôn.”

Kết hôn?

Doãn Sư Tử chết lặng trong vòng tay của hắn, anh không thể nào tưởng tượng nổi cái tương lai xa xăm, với khả năng xảy ra chỉ dưới một phần trăm đó.

Anh dùng mọi cách lừa gạt hắn, hắn dùng cả chân tình cho anh.

Điên thật rồi.

Sao nghe hắn nói vậy, tim anh lại đau thắt thế này?

“Cap, không Ma Kết, nếu có một ngày một trong hai chúng ta không còn thì sao?”

Khương Ma Kết im lặng mấy giây.

“Sẽ không có chuyện đó xảy ra.”

“Tôi nói nếu như, cho tôi một câu trả lời.”

Anh nghe thấy Khương Ma Kết thở dài rất nhỏ, hôn lên bên đầu anh.

“Đơn giản lắm, nếu em không còn, tôi sẽ bỏ tất cả mà đi theo em. Còn nếu như tôi không còn…”

Khương Ma Kết quay người anh lại đối diện với hắn: “…Tôi cũng sẽ kéo em đi theo.”

Doãn Sư Tử nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm nghiêm túc của hắn.

“Yên tâm đi Sư Tử, tôi sẽ không bao giờ để em cô đơn tồn tại trên đời này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.