Hung Trai

Chương 6: Âm thân (6)



“Nhị gia ngài cũng dễ tính ghê.” Liễu Minh Châu thấy Thích Ý Đường từ trong phòng bước ra, làm vẻ kinh ngạc, trêu.

Thích Ý Đường mặt mày lãnh đạm liếc mắt một cái: “Lắm miệng.”

“Nhị gia, ngài và phu nhân cãi nhau nên phải tách ra ngủ riêng hở?” Cô nhóc lúc lắc hai chum tóc đuôi ngựa chạy lên trước mặt hắn hỏi.

“Hai nhóc các ngươi lại mặc váy?” Thích Ý Đường lắc đầu, vài phần sầu não.

“Hì hì, Nhị gia, bọn em đẹp không?” Cặp sinh đôi nắm tay vây quanh Thích Ý Đường, mắt long lanh hỏi.

Thích Ý Đường cũng không có kiến thức về lĩnh vực mang tính chuyên môn này, qua loa nói: “Ừm, cũng được.”

“Nhị gia, xem ra hôm nay ngài rất vui nha.” Cặp song sinh cười tít mắt, xoay váy, dẵm đôi cao gót tung tăng chạy đi, tiếng “cộp cộp” theo nhịp bước vang vọng khắp hành lang.

“Nhóc ngốc, nay là đêm tân hôn Nhị gia, làm sao mà ngài ấy không vui cho được?” Liễu Minh Châu nhanh chân tiến lên phía trước, dắt tay hai đứa nhỏ: “Đi thôi, đừng quấy rầy phu nhân nghĩ ngơi.”

“Chủ thượng, chúc mừng ngài thỏa lòng nguyện vọng.” Thanh niên cao to lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện phía sau Thích Ý Đường.

Ánh trăng dịu dàng rót lên người dáng người thanh cao tựa trúc của hắn: “Ừm. Sau này, ngươi đi theo em ấy.”

“Vâng.”

– —

Trời vừa sáng Trì Kính Uyên đã trở mình thức dậy. Nến đỏ cũng đã cháy hết. Cậu bước vào phòng tắm, trong tủ, quần áo đã được chuẩn bị hết thảy chu đáo, không biết vải vóc làm từ chất liệu gì mà khoác lên người rất đổi thoải mái.

Có thể nói cậu cực kì hiếm khi mặc áo sơ mi. Chiếc sơ mi đen với số đo chính xác dễ dàng phác họa dáng người tam giác ngược hoàn hảo của cậu. Bên dưới là quần tây đen và đôi giày da chỉn chu đến từng đường chỉ. Ống quần chạm đến mắt cá, hoàn hảo lộ ra sợi dây đỏ trên cổ chân màu mật.

Trì Kính Uyên nhìn chính mình trong gương, tầm mặt không nhịn được rơi vào sợi dây nhỏ ấy, cái cái giác lạnh lẽo kia dường như vẫn đang còn vương vấn nơi cổ chân cậu.

Cậu đẩy cửa, bên ngoài là một cái hành lang dài uốn khúc. Hành lang chạy dọc theo những ngọn núi đá róc rách khe suối nhỏ, mấy chủ cá tung tăng lượn lờ. Phong cảnh vô cùng đẹp mắt.

Không nghĩ tới, bên trong biệt viện lại bố trí như vậy, hoàn toàn là theo lối kiến trúc cổ xưa truyền thống, nội thất trong nhà cũng là gỗ thật.

“Phu nhân, sớm như vậy đã dậy rồi? Bữa sáng cũng chuẩn bị tốt rồi. Ngài mặc như vậy thật là đẹp trai lắm luôn đó.” Không biết Liễu Minh Châu đã xuất hiện từ lúc nào, lên tiếng nói. Hôm nay cô diện một thân sườn xám trắng hoa văn xanh nhạt, vẫn xinh đẹp động lòng người như thường lệ. Đôi bông tai trân châu lung linh tỏa sáng trong cái nắng sớm mai.

Trì Kính Uyên sâu sắc nhận thấy cách xưng hô của Liễu Minh Châu không ổn lắm: “Cô gọi tên tôi là được rồi.”

Liễu Minh Châu che miệng cười, cũng không nói đồng ý hay không mà chỉ hỏi ngược lại cậu: “Tối qua ngài ngủ ngon không?”

Lúc Liễu Minh Châu xuất hiện, Trì Kính Uyên cảm nhận một luồng mát mẻ rõ ràng. Cậu đưa mắt nhìn lại, da dẻ Liễu Minh Châu thật sự là trắng đến quỷ dị nổi bật lên đó là đôi môi đỏ rực, đỏ đến kiều diễm chói mắt.

“Tốt lắm.” Trì Kính Uyên bất động thanh sắc lui về sau một bước.

Cô dựa vào lan can, đôi mắt ẩn tình sâu xa nhìn chăm chú vào Trì Kính Uyên, âm thanh trở nên ngọt ngào tựa như rót mật:

“Nếu ngủ không ngon, tối nay chị có thể đến xướng cho cậu nhe dăm điệu dân gian.”

Trì Kính Uyên không thể đoán tuổi tác Liễu Minh Châu nên cũng không thể phán đoán cái danh xưng “chị” này là thật hay giả. Chỉ có điều, bị cô nhìn như vậy, cậu tự dưng cảm thấy hơi hoang mang lo sợ.

“Không cần, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt.”

Liễu Minh Châu nghe vậy cười ra tiếng: “Vậy sao.”

– –

Lúc Trì Kính Uyên ăn sáng cũng không thấy Thích Ý Đường đâu. Đối diện cậu là hai cô nhóc đang nằm nhoài lên bàn, tròn vo hai mắt không buồn chớp mà nhìn chằm chằm Trì Kính Uyên.

“Mọi người không ăn sao?” Cậu quay đầu hỏi Liễu Minh Châu một câu.

Liễu Minh Châu ý tứ hàm xúc không rõ chỉ cười cười: “Bọn tôi ăn rồi. Tri Thu, đừng quấy rầy phu nhân ăn cơm.”

“Nhân tiện, giới thiệu với ngài một chút. Tóc thẳng là Yến Nhất Diệp, tóc cột hai chum đuôi ngựa là Yến Tri Thu. Còn vị đại ca cao lớn này tên là Trần Tuyên.”

“Em là anh trai.” Yến Nhất Diệp nhìn cậu cong cong khóe miệng. Yến Trì Thu ôm lấy cánh tay Yến Nhất Diệp, nói: “Còn em là em trai.”

Trì Kính Uyên: “…”

“Bé trai???”

“Hihihihi, đúng ròi ạ.” Yến Tri Thu vừa nói liền đứng dậy toang vén đầm mình lên, may là Liễu Minh Châu nhanh tay đè lại.

“Tri Thu, chị nói với em bao nhiều lần rồi, không được tùy tiện lật váy như vậy, nghe chưa?” Liễu Minh Châu lấy tay nhóc ra, thay nó vuốt phẳng làn váy.

Đôi mắt Yến Tri Thu vô tội chăm chú nhìn Liễu Minh Châu, nói: “Nhưng đây là phu nhân mà, có sao đâu ạ?”

Bữa cơm sáng nay làm Trì Kính Uyên có chút ê ẩm dạ dày.

Ăn sáng xong, cậu muốn ra ngoài đi dạo một lát. Chưa đi được mấy bước, cậu liền cảm giác có ai đó đi theo bám theo sau lưng mình. Thế mà mỗi lần cậu quay lại cậu đều không thấy một bóng nào.

“Ra đi.” Cậu cau mày, lạnh lùng nói.

Từ góc khuất một bóng người cao to bước ra. Trì Kính Uyên chăm chú quan sát: “Trần Tuyên? Anh đi theo tôi làm gì?”

Trần Tuyên vô cảm đáp: “Là mệnh lệnh của chủ thượng.”

“Chủ thượng? Là Cậu Hai à?” Trì Kính Uyên hơi bất ngờ với cách xưng hô này. Thế kỷ 21 rồi, vậy mà vẫn có người sử dụng lối xưng hô cổ đại à.

“Đúng vậy.” Trần Tuyên trả lời.

Nếu đã là ý của Thích Ý Đường, vậy thì chắc cũng không có biện pháp. Trì Kính Uyên tiến lên vài bước đột nhiên dừng lại, chần chừ một chút hỏi: “Tôi có thể ra khỏi cửa không?”

Trần Tuyên gật đầu: “Có thể.”

Vậy thì tốt. Xem ra Thích Ý Đường cũng không có ý hạn chế tự do của cậu.

Trì Kính Uyên dự định sẽ tới cục cảnh sát một chuyến, trung đoàn trưởng có viết một lá thư giới thiệu cho cậu. Là một viên cảnh sát vẫn tốt hơn là xoay vòng trong công ty giải trí nhà họ Trì. Cậu cũng tự biết rằng chính mình không có đầu óc kinh doanh, đi bắt tội phạm vẫn tương đối thích hợp với cậu hơn.

Trì Kính Uyên được Trần Tuyên dẫn đường ra ngoài. Cậu không nghĩ tới biệt viện này vậy mà lớn như vậy, nếu không có người dẫn đường, căn bản là sẽ không tìm được phương hướng.

Những ngón tay sơn đỏ của Liễu Minh Châu chống cằm, nhìn chăm chú vào hướng Trì Kính Uyên ly khai: “Cũng tội Nhị gia ghê, cả một buổi sáng mà phu nhân cũng không hỏi thăm ngài ấy lấy một câu.”

Yến Nhất Diệp đang lựa tóc giả cho em trai, nghe thấy Liễu Minh Châu cảm thán bèn giương mắt nhìn về phía đó, nhưng lại không biết suy tư điều gì mà chỉ im lặng không tiếp lời cô. Yến Tri Thu cầm lấy một bộ tóc màu xanh lá: “Anh ơi, cái này đẹp không?”

Liễu Minh Châu quay đầu sang nhìn: “Tri Thu, đàn ông không thể mang đồ màu xanh lá.”

Yến Tri Thu vô tội chớp mắt: “Nhưng em có phải đàn ông đâu. Em chỉ mới mười tuổi thôi, vẫn còn là một bé trai mà.”

Liễu Minh Châu nói: “Bé trai cũng không thể.”

Yến Tri Thu bặm môi, nhưng cậu thấy nó đẹp lắm mà.

– —

Trì Kính Uyên có thue giới thiệu của trung đoàn trưởng, nên rất được cục cảnh sát hoan nghênh, trực tiếp ra ý bảo cậu bắt đầu công tác từ ngày mai.

Mặt trời trên đỉnh đầu bắt đầu chói chang, Trần Tuyên cũng không theo sát Trì Kinh Uyên mà chỉ đứng ở xa xa nhìn lại.

“Anh ơi, em lại đến trường học rồi, cuối tuần em về nhà, anh nhất định phải đến thăm em đó.” Trì Thụy An ở đầu dây bên kia nũng nịu nói với Trì Kính Uyên.

Trì Kính Uyên đang đứng trước trạm xe bus, đưa mắt nhìn ra xa, vừa vặn có một chiếc xe chạy tuyến ngang qua trường học Trì Thụy An. Không ấy cậu giờ cậu ghé qua trường thăm Trì Thụy An một chút?

“Bây giờ anh qua trường thăm em, được không?” Trì Kính Uyên đề nghị.

“A!” Trì Thụy An kêu một tiếng, giọng cậu chợt chuyển nhỏ: “Vậy thì có hơi… bất ngờ.”

“Ừm, vậy mình hẹn khi khác cũng được.” Trì Kính Uyên cũng cảm thấy mình hơi đường đột, không chừng Trì Thụy An còn có tiết.

“Dạ… Xin lỗi anh nhiều. Em với bạn tính lát nữa sẽ đến thư viện, nên là…”

“Không sao đâu, lần sau đi.” Vừa vặn lại có một chuyến xe chạy tới, Trì Kính Uyên đang muốn bước lên, đột nhiên có một bà lão từ phía sau mạnh mẽ chen tới, tư thế kia như kiểu có quái vật hồng thủy đuổi tới sau lưng vậy.

Trì Kính Uyên kết thúc cuộc điện thoại, bước lên xa. Tài xế đột nhiên hô lên: “Tự giác bỏ tiền nha. Một tệ một người, nhanh chân lên nào.”

Người trên xe chen lấn, đằng sau là một phụ nữ ôm một đứa bé, Trì Kính Uyên đứng dậy nhường chỗ cho cô và đứa nhỏ.

Người phụ nữ nhìn Trì Kính Uyên cười nói: “Cậu đẹp trai, cảm ơn cậu nhiều.”

Trì Kính Uyên lắc đầu tỏ ý không có gì. Vị tài xế vẫn tiếp tục hô lên câu nhắc nhở kia mấy lần, có vẻ hắn bắt đầu mất kiên nhẫn rồi: “Bác gái mặc áo sơ mi đỏ, quần tây đen và giày đế bệt kia ơi, làm ơn tự giác một chút đi.”

Người mà tài xế đang nói kia chính là bà lão chen lấn Trì Kính Uyên lúc nãy. Bà lão sắm một bộ ta không nghe thấy gì hết im lặng. Một bác gái đứng cạnh lấy cùi chỏ chọt chọt bà: “Nói bà đó, giả điếc cái gì trời.”

Bà lão trừng mắt lên, nhìn bác gái kia lên tiếng: “Liên quan gì tới cô.”

“Ha, nói vậy mà cũng nói được hả? Quả là người không biết xấu hổ mà. Chỉ có một tệ thôi mà cũng lươn lẹo cho bằng được. Để lại chút phước cho con cháu đi trời.”

Cuối cùng trước sức ép của đoàn người trên xe, bà lão vẫn phải hùng hùng hổ hổ móc ra một tệ nhét vào thùng tiền.

Sau khi gây sự với một thanh niên một hai đòi nhường ghế bà lão mới chịu yên ổn ngồi xuống. Toàn bộ hành khách trên xe xem như là mở mang tầm mắt, thì ra trên đời cũng tồn tại thể loại người như vậy. Đúng là già mà không nên nết.

Tài xế lắc đầu, ngậm ngùi xem đó là chuyện thường tình. Không hiểu sao, dạo gần đây bà lão này suốt ngày bắt xe đến cục cảnh sát, hôm nào lên xe cũng phải làm tưng bừng vài vụ mới chịu được.

Hắn từng từ chối không chịu chở bà ấy đi, không ngờ bà lão lại nằm gục trước đầu xe không chịu đứng dậy. Thật sự hắn không kham nổi mà.

Xe bus dừng lại mấy trạm, tục lục người lên người xuống. Đây là lần đầu Trì Kính Uyên đi qua con đường này, nghe nói là mới sửa lại hồi năm nay, công tác xanh hóa cũng làm rất khá.

“Mẹ ơi, con lạnh.” Bé gái nhích sang bên cạnh, muốn chui vào lòng mẹ nó.

Người phụ nữ cởi áo khoác phủ lên người con gái, nói với tài xế: “Bác tài, máy lạnh hỏng rồi hả bác? Tự nhiên lại lạnh vậy ta?”

“Chắc vậy rồi, tôi cũng thấy lạnh ghê.”

“Ui. Thì ra không phải mình tôi thấy vậy.” Dăm ba người trong đám đông lên tiếng phụ họa.

Tài xế nghi hoặc nói: “Gì vậy trời. Nãy giờ tôi có mở máy lạnh đâu.”

Hắn nhìn kỹ lại lần nữa, xác nhận là máy lạnh vẫn chưa hề mở. Vậy tại sao lại lạnh vậy trời?

“Trời bên ngoài tự nhiên lại tối kìa vậy?” Có người hô lên một tiếng.

Mọi người dồn dập kề sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ngoài trời một màu đen kịt, gió bắt đầu dấy lên từng trận.

Cả người tài xế bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Bỏ mẹ! Rẽ nhằm rồi. Hắn sớm nghe ngóng đồng nghiệp nói qua. Lúc đi qua giao lộ này phải hết sức cẩn thận, đừng để đi nhầm vào lối đến cõi âm, đặc biệt là những chuyến chạy sáng sớm và tối muộn. Nhưng bây giờ là lúc ban trưa, mặt trời trên đỉnh đầu cơ mà, tại sao lại có lối rẽ giờ này cơ chứ?

“Hê… hê, khặc khặc…” Đột nhiên một tiếng cười đáng sợ vang lên trong xe.

“Aaaaa…. Bà ta, trong lòng bà ta có maaaaa!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.