Hôm qua ngủ không ngon, Đặng Lam Trà dậy sớm. Ra khỏi cửa đã thấy Thanh Nhân đứng ở ngoài.
Vừa gặp Lam Trà cậu ấy vui vẻ: “Tôi đợi cậu, chúng ta cùng đi làm!”
Con gái cả đời cần gì chứ? Ngoài công việc thì cần một người hết lòng yêu mình và một cuộc sống giản dị bình thường có nhau sao?
Đặng Lam Trà thấy rằng với người đàn ông trước mặt, cuộc sống đơn giản hơn nhiều. Cô mỉm cười bước ra tự nguyện leo lên xe của Thanh Nhân.
“Lần sau khi nào đến thì gọi tôi xuống. Không cần phải chờ như vậy!”
“Ừ. Chứ không phải tôi gọi cả mấy chục cuộc gọi vẫn không có người lên máy?”
Đặng Lam Trà xem trong túi. Di động cô quên sạc.
“Xin lỗi, điện thoại hết pin!”
“Không sao. Cậu muốn ăn gì?”
“Chúng ta ăn hủ tiếu đi!”
Hai người ăn xong đến công ty làm việc. Tối về lại đi ăn rồi Thanh Nhân tiễn Lam Trà về. Cuộc sống bình thường như vậy có phải tốt hơn không? Về đến cửa, Thanh Nhân vẫn đứng đó không muốn về.
“Cậu sao chưa về?”
“Tớ nhìn cậu vào trong khoá cửa mới đi về. Nghe dì hàng xóm nói hôm qua có người đến làm phiền? Không sao chứ?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Không sao. Qua cả rồi!”
Lam Trà đưa tay lên chào sau đó khóa cửa. Nhưng do dự một lúc, cô mở cửa:
“Sao thế?”
“Cậu không hỏi chuyện gì sao?”
Thanh Nhân cười xoa đầu Lam Trà: “Khi nào Trà muốn nói thì tôi nghe.”
Đặng Lam Trà biết một khi Thanh Nhân biết được cô từng phá thai sẽ từ bỏ cô. Nhưng như vậy sẽ tốt cho cậu ấy hơn. Lam Trà hít một hơi can đảm nói:
“Thật ra thì trước đây tôi từng có thai ngoài tử cung. Bác sĩ bảo sao này có thể tôi sẽ không có con nữa!”
Thanh Nhân thở dài một cái, sau đó đôi mắt trùng xuống. Phản ứng này của cậu ấy rất là bình thường. Người con gái mình yêu có thai với người khác nhất thời khó tiếp nhận.
Thanh Nhân kéo tay Lam Trà rồi nắm lấy:
“Mẹ của Nhân cũng từng có thai ngoài tử cung. Sau đó khó khăn lắm mới sinh ra Nhân. Chuyện này chắc Lam Trà đã khổ sở, dằn vặt lắm đúng không?”
Sau đó Thanh Nhân mỉm cười một cái kéo cô ôm vào lòng: “Vậy cho nên người đàn ông đó không chịu trách nhiệm. Lần sao muốn khóc thì cứ khóc, nhưng Nhân không cho phép Trà vì chuyện này mà đau buồn dằn vặt mãi. Chuyện qua rồi hãy để cho nó qua!”
Lam Trà rưng rưng: “Cậu không để ý?”
Thanh Nhân lắc đầu: “Cái tớ để ý là cậu, không phải quá khứ của cậu!”
“Cậu chấp nhận mọi người như tớ?”
“Đồ ngốc ai mà không có quá khứ. Sau này, cậu không được phép nhắc chuyện này với tớ nữa. Chúng ta bỏ qua hết!”
Đặng Lam Trà cảm thấy mình đã tìm được đúng người cô khóc lớn hơn:
“Cảm ơn Nhân!”
Đợi Lam Trà ngừng khóc, Thanh Nhân mới chịu đi về. Trên đường về cậu thanh niên vừa hát vừa vui vẻ suy nghĩ chuyện tương lại. Lúc dừng đèn đỏ còn cười tít cả mắt.
Thật sự Thanh Nhân nghĩ những chuyện quá khứ dù gì cũng đã xảy ra. Chắc hẳn Lam Trà đã chịu nhiều tổn thương nên mới khó mở lòng như vậy. Cho nên người con gái này cần phải được bảo vệ. Nên anh tôn trong Lam Trà cũng tôn trọng quá khứ của cô.
Đèn đỏ còn 5 giây thì nghe tiếng xe rầm rú và một tiếng động lớn vang gọi con đường.
Chiếc xe hơi tông trực diện vào Thanh Nhân. Anh bị bay lên cao rồi lăn xuống đất vài vòng. Miệng hộc máu tươi.
Người đi đường kinh hãi hét lên: “Mau gọi cấp cứu!”
Trong lúc nửa tỉnh, nửa mê người gây tai nạn bước xuống, hắn cười khẩy nói với Thanh Nhân:
“Cảnh cáo mày tránh xa con đàn bà đó ra! Nếu không cha mẹ mày sẽ còn thê thảm hơn!”
Thanh Nhân dần nhắm mắt mất ý thức, tay chân không thể cử động. Chỉ nghe phía xa có tiếng xe cấp cứu đang đến. Đoạn đường này không có camera giao thông nên người đi đường nhẩm biển số rồi báo công an.
Người đàn ông đó lên xe đạp ra rời đi. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến ai ai cũng khiếp sợ.
Điện thoại của Thanh Nhân văng trên đường lớn, vỡ tan tành. Lam Trà có cảm giác bất an cứ gọi cho Thanh Nhân nhưng đầu dây bên kia là giọng của tổng đài.
…
Sáng ra, Lam Trà đợi mãi vẫn không thấy Thanh Nhân đến đón. Cô đi ra trạm xe buýt bắt xe đến công ty. Trên đường đi cô không khỏi cười khẩy bản thân. Có lẽ bản thân cô quá tin người nên có thể dễ dàng đem chuyện của mình đi kể cho người khác.
“Cậu ấy nói không quan tâm nhưng có đàn ông nào mà không quan tâm đến cô gái của mình còn trong sạch hay không? Và ai lại có thể đi yêu đương với một người đã từng phá thai, còn mất đi khả năng sinh con?”
“Đặng Lam Trà, mày thật ngây thơ!”
Đặng Lam Trà hít thở một hơi thật sâu, cô chuẩn bị tinh thần lúc đến chỗ làm việc sẽ có người nhìn vào bản thân mà chỉ trỏ bàn tán.
“Lam Trà hôm nay đi làm sớm? Không đi cùng Thanh Nhân à?”
Lam Trà lắc đầu.
Chị đồng nghiệp thắc mắc hỏi: “Ủa đó giờ nó có khi nào đến trễ đâu ta?”
Sau đó, lại có một bé đồng nghiệp nhỏ lên tiếng: “Trời ơi. Mọi người mau lên “phở bò” xem đi. Trên trang “Hội những người ở thành phố S” có đăng tối qua có vụ tai nạn giao thông. Biển số xe máy này là của anh Nhân kìa.”
“Em có lần không đó?”
Lam Trà nghe mà run người. Cô vội vàng lên “phở bò” để xem. Những hình ảnh trước màn hình khiến cô run rẩy. Cô cầm túi xách đứng dậy đi ngay lập tức.
“Trà em đi đâu?”
Giọng Lam Trà như muốn khóc: “Chị em đến bệnh viện!”
“Thanh Nhân tuyệt đối cậu đừng xảy ra chuyện gì! Huỳnh Thanh Nhân nhất định không được xảy ra chuyện!”