Hư Tình Giả Ý

Chương 27



Dư Gia Nghệ cũng không hẳn là giận, nhưng chuyện Lục Sơ Cảnh tự ý thả pheromone lên người mình khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Cậu có thể giả bộ không biết, chờ lần sau Lục Sơ Cảnh muốn cắn cổ cậu thì cậu có thể viện cớ né tránh, nhưng việc hắn không nói gì làm cậu có cảm giác như bị mắc xương cá trong họng.

Việc Alpha đánh dấu Beta rồi để lại mùi hương trên người nhau là thường tình, nhưng Dư Gia Nghệ là Beta, pheromone của Lục Sơ Cảnh đã ám lên từng sợi tóc cậu mà cậu chẳng hay biết. Dư Gia Nghệ không thoải mái chút nào, cứ như thể mình vô tình trở thành sản phẩm độc quyền của Alpha.

Cậu và Lục Sơ Cảnh đã sống chung với nhau lâu như vậy, chắc tất cả mọi người xung quanh đã biết cậu có một người bạn trai là Alpha. Hơn nữa trong mắt người khác, Dư Gia Nghệ hẳn đã trở thành một Beta luôn có mùi pheromone của Alpha.

Ghế sô pha bên cạnh lõm xuống, cậu không đợi nổi câu trả lời của Lục Sơ Cảnh nữa, mím môi hỏi lại: “Có phải không?”

Lục Sơ Cảnh ngồi bên cạnh cậu, hắn sẽ không nói dối, ngây ngốc gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy.”

Đúng là hắn cố ý phủ pheromone lên người Dư Gia Nghệ, thậm chí mỗi buổi tối khi về hắn sẽ xác nhận xem Dư Gia Nghệ còn mùi hương của hắn nữa hay không, nhưng chuyện này giữa hai người yêu nhau là bình thường, hắn không cảm thấy có gì sai cả.

Thái độ của hắn hơi chọc giận Dư Gia Nghệ, cậu thả notebook lên bàn, nén giận nói: “Vậy ngày nào em cũng để anh chạy vòng vòng bên ngoài với pheromone của em, để người khác ngửi được mùi trên người anh thì em mới hài lòng?”

“Nếu không phải hôm nay có người nhắc nhở anh thì em muốn xem anh là thằng đần đến bao giờ?”

Bị Dư Gia Nghệ liên tục chất vấn, yết hầu của Lục Sơ Cảnh chuyển động, hắn muốn nắm lấy tay Dư Gia Nghệ nhưng bị cậu hất ra. Lục Sơ Cảnh giải thích: “Đây là chuyện bình thường của mấy đôi yêu nhau, không ai sẽ có thành kiến với anh vì cái này cả.”

“Chỉ bình thường với cặp AO thôi.” Dư Gia Nghệ lạnh lùng nói: “Anh là Beta.”

Sống lưng Lục Sơ Cảnh ngay lập tức cứng đờ, Dư Gia Nghệ chỉ là một Beta, một Beta không có pheromone cũng không thể ngửi được pheromone, một Beta không thể giữ được pheromone.

Càng ở bên Dư Gia Nghệ lâu, Lục Sơ Cảnh càng để ý đến cậu.

Tuy Dư Gia Nghệ ở chung với hắn, nhưng hiện tại hai người không cùng trường, hắn không thể ở bên Dư Gia Nghệ mọi lúc. Ban ngày Dư Gia Nghệ không thể ở trong tầm mắt của hắn, hắn chỉ có thể thật cẩn thận ôm lấy Dư Gia Nghệ vào lúc đi ngủ buổi tối, sau đó nhẹ nhàng cắn lên phần cổ không có tuyến thể.

Hắn sợ Dư Gia Nghệ đau nên chỉ dám để lại một dấu răng mờ mờ.

Mỗi ngày Lục Sơ Cảnh đều dậy sớm, nhưng dù hắn có dậy sớm đến mấy thì mùi hương trầm trên người Dư Gia Nghệ đều đã biến mất, giống như chưa từng xảy ra.

Lúc này Lục Sơ Cảnh sẽ sấn đến Dư Gia Nghệ đang ngủ say, mặt không biểu cảm thả pheromone lên người Dư Gia Nghệ, khiến cậu nhiễm mùi hương trầm từ đầu đến chân.

Nhưng dù hắn làm vậy, mỗi buổi chiều khi Lục Sơ Cảnh gặp lại Dư Gia Nghệ, pheromone của hắn đã hoàn toàn biến mất hoặc chỉ để lại một ít thoang thoảng, gió thổi sẽ bay.

Cách duy nhất hắn có thể để lại mùi hương trầm trên người Dư Gia Nghệ là khi hai người họ say tình, nhưng lúc này, Dư Gia Nghệ cũng có thể ngửi được mùi hương trầm của hắn, hắn sẽ phun thuốc ngăn mùi để che giấu.

Có nghĩa là, dù Lục Sơ Cảnh có cố thể nào thì hắn cũng không thể để lại pheromone lên người Beta của mình.

Ngón tay Lục Sơ Cảnh siết chặt, hắn nhìn chằm chằm Dư Gia Nghệ không chớp mắt, trầm giọng nói: “Trước đây anh sẽ không để ý chuyện này.”

Khi Dư Gia Nghệ mới ở bên hắn, đừng nói là không ngại, thậm chí cậu còn lấy chuyện này trêu ghẹo Lục Sơ Cảnh.

“Trước đây từng hỏi anh.” Lục Sơ Cảnh chậm rãi nói: “Anh có thích bị để lại mùi hương trầm lên người không?”

Lục Sơ Cảnh còn nhớ rõ ràng lúc đó họ mới cãi nhau, hắn nghe Dư Gia Nghệ nói, Dư Gia Nghệ thường xuyên mới tắm xong ở lại trong ký túc xá của hắn, tự nhiên nằm trên giường hắn, lúc đó hai người họ mới làm hòa, Dư Gia Nghệ có vẻ nhường nhịn hắn hơn.

Cậu lấy máy sấy từ ngăn kéo, đi chân trần đứng bên cạnh giường cười cười, “Anh giúp em sấy tóc nhé?”

Lục Sơ Cảnh treo khăn lông trên cổ, lặng lẽ đi đến trước mặt Dư Gia Nghệ. Cậu xoa rất nhẹ nhàng, máy sấy cũng không mở quá mạnh, Dư Gia Nghệ cẩn thận kiên nhẫn sấy tóc cho hắn.

Cậu nằm trên giường Lục Sơ Cảnh một lúc lâu, trên người còn vương một ít mùi hương trầm, nhưng đây là pheromone của Lục Sơ Cảnh, cậu chỉ cần ngửi qua cũng thấy.

Ngón tay của Lục Sơ Cảnh vuốt tóc cậu, sự chú ý của Lục Sơ Cảnh hoàn toàn tập trung vào mùi hương trầm trên người Dư Gia Nghệ, đó cũng là lúc hắn hỏi câu hỏi đó.

“Anh nói…”

Giọng Lục Sơ Cảnh y hệt như lúc Dư Gia Nghệ trả lời khi đó—— “Để ý gì chứ, anh còn ước người khác biết em là bạn trai anh.”

“Dư Gia Nghệ.” Giọng Lục Sơ Cảnh lạnh lùng vang lên, “Rõ ràng là không ai để ý mùi pheromone Alpha trên người anh vì nó nhạt đến mức không ảnh hưởng đến sinh hoạt của ai cả. Mọi người đều biết Alpha sẽ thả pheromone lên người mà họ thích, không ai sẽ vì pheromone trên người anh mà nghĩ lung tung cả.”

Hắn nhẹ nhàng nói tiếp: “Người để ý chỉ có anh.”

Dư Gia Nghệ yên lặng một lúc, Lục Sơ Cảnh nói không sai, đúng là cậu để ý mùi pheromone trên người, trước kia cậu không ngại, nhưng hoàn cảnh và vị trí khác nhau, cậu lại bắt đầu để ý là thế nào?

Cậu cũng không thích tranh luận thua, trước kia cậu nguyện ý nhường Lục Sơ Cảnh, nhưng hôm nay không biết sao, Dư Gia Nghệ cảm thấy mình phải thắng cho bằng được.

Dư Gia Nghệ cười lạnh nói: “Em có chắc sẽ không một ai quan tâm không? Hôm nay cấp trên của anh hỏi anh có phải là có một bạn trai là Alpha không. Anh không có hứng thú nói chuyện cuộc sống cá nhân của mình với người khác, càng không muốn biết người khác có nghị luận gì sau lưng mình không.”

Tuy những gì cậu nói cũng là một phần lý do, nhưng trong lòng Dư Gia Nghệ biết đây không phải nguyên nhân chính. Cậu không hiểu vì sao cậu lại ghét Lục Sơ Cảnh thả pheromone lên người mình, nhưng Dư Gia Nghệ cảm thấy khó chịu, có lẽ vì công việc đã kìm hãm cảm xúc của cậu, pheromone của Lục Sơ Cảnh lại như một trói buộc nào đó.

“Dư Gia Nghệ.”

Lục Sơ Cảnh khẽ cau mày, hắn muốn nắm tay Dư Gia Nghệ, nhưng lần này bị đánh “chát” một tiếng, da hắn trắng, mu bàn tay lập tức đỏ bừng.

“Đừng nói nữa.” Dư Gia Nghệ ngắt lời hắn, cậu đứng dậy cầm máy tính trên bàn xoay người, “Hai ta cần bình tĩnh một lúc.”

Căn hộ họ thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng phòng cho khách hầu như chưa dùng đến, trừ lúc Chung Uyên Hào và Trần Thụy Khanh thỉnh thoảng ghé qua ngủ. Nhưng bây giờ Dư Gia Nghệ xoay người vào phòng ngủ cho khách bên cạnh phòng ngủ chính, Lục Sơ Cảnh nghe thấy tiếng khóa cửa vang dội.

Lục Sơ Cảnh ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách, hắn vội vàng chạy về từ trường học, để giờ chưa có gì vào bụng. Lục Sơ Cảnh không có bệnh dạ dày, nhưng bây giờ trong bụng có cảm giác đau nhói.

Hắn không rảnh lo cho cái dạ dày của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cho khách, vừa rồi Dư Gia Nghệ bỏ đi mà không thèm quay đầu lại lấy một lần.

Lục Sơ Cảnh như biến thành tượng đá, cố chấp nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, hắn biết Dư Gia Nghệ có thể thấy đèn phòng khách đang sáng, cũng có thể nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ chính.

Hắn nghĩ, có lẽ Dư Gia Nghệ đã chán hắn rồi.

Lục Sơ Cảnh ngồi một mình trong phòng khách đến 4 giờ sáng, chờ đến khi tay chân bắt đầu đông cứng, hắn mới đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước ra khỏi cửa.

Hắn thức nguyên đêm, bây giờ cần phải về trường làm thí nghiệm, nhưng khi Lục Sơ Cảnh ra cửa vẫn im ắng, cửa chung cư khép lại, Dư Gia Nghệ ở trong phòng cho khách không có động thái gì.

Lục Sơ Cảnh và Dư Gia Nghệ bắt đầu chiến tranh lạnh, bọn họ ở bên nhau hơn hai năm, cũng có vài lần cãi nhau lớn nhỏ, không biết bắt đầu như thế nào nhưng phần lớn đều là do hắn chịu sai.

Nhưng bây giờ Lục Sơ Cảnh không có ý định nhận sai, đã lâu rồi hắn chưa được thấy Dư Gia Nghệ dỗ dành hắn, hắn hy vọng Dư Gia Nghệ có thể tiếp tục dỗ ngọt hắn một lần, chỉ cần nói một câu “Thích em” hoặc đơn giản là hôn một cái, Lục Sơ Cảnh sẽ rất vui vẻ.

Nhưng rồi đến ngày thứ bảy, Lục Sơ Cảnh vẫn là người chịu hết nổi trước.

Hôm nay khi về nhà hắn không thấy Dư Gia Nghệ, hắn yên lặng nấu xong cơm, Dư Gia Nghệ vẫn chưa về, chờ đến khi đồng hồ trong phòng khách điểm 6 giờ chiều.

Dư Gia Nghệ vẫn chưa về.

Cuối cùng Lục Sơ Cảnh vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho cậu, “Anh đâu rồi?”

Bên Dư Gia Nghệ trong điện thoại hơi ồn ào, hình như cậu không ngờ Lục Sơ Cảnh sẽ gọi cho mình, im lặng một hồi rồi nói ra địa chỉ.

Đó là một khách sạn, chắc cậu đang đi xã giao.

Đã sắp vào thu, Lục Sơ Cảnh nghĩ hôm nay Dư Gia Nghệ ra cửa chỉ mặc một bộ vest mỏng bên ngoài, bèn giúp cậu mang thêm một chiếc áo khoác.

Lục Sơ Cảnh đến hơi sớm, hắn còn tiện đường mua cho Dư Gia Nghệ một ly trà sữa và mấy phần đồ ngọt cậu thích.

Hắn không đi vào, chỉ đứng bên kia đường chờ cậu xong việc.

Bên ngoài gió khá lớn, Lục Sơ Cảnh kéo áo khoác lên, sợ trà sữa bị lạnh nên ôm vào lòng.

Lục Sơ Cảnh căn rất chuẩn, chờ một lúc đã thấy Dư Gia Nghệ đi ra từ cửa khách sạn xa hoa, cậu còn không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc sơ mi mỏng, chắc là do trong phòng ngột ngạt, Dư Gia Nghệ còn không cài hết cúc, tay áo cũng xắn lên tận khuỷu tay.

Lúc đi ra, cậu đang nhìn điện thoại, không thấy Lục Sơ Cảnh ở phía đối diện, gió đêm thổi qua khiến Dư Gia Nghệ rùng mình.

Lục Sơ Cảnh vô thức cầm áo khoác đi qua đường, Dư Gia Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, dù chỉ trong nháy mắt, Lục Sơ Cảnh vẫn có thể nhìn thấy điếu thuốc cậu ngậm trong miệng.

Ngay sau đó, Dư Gia Nghệ quay đầu ra sau, một Alpha bước ra từ trong khách sạn.

Người đó nhìn thấy điếu thuốc trong miệng Dư Gia Nghệ thì nói gì đó, rồi lấy bật lửa từ túi áo, Dư Gia Nghệ định đưa tay cầm, Alpha đó đột nhiên dùng tay che gió, châm thuốc cho Dư Gia Nghệ.

Ánh lửa sáng lên trong đêm đen, đột nhiên khơi dậy cảm xúc gì đó trong lòng Lục Sơ Cảnh, trừ hành động ngoài ý muốn của Alpha, hắn còn ngửi thấy mùi pheromone trong không khí, là mùi nước biển mặn mà, ẩm ướt.

Alpha ỷ vào việc Beta trước mặt không ngửi thấy pheromone, ỷ vào việc trước cửa khách sạn không có người, không kiêng nể gì phóng pheromone của mình bao trùm lên người Beta.

Người kia như nhìn thấy Lục Sơ Cảnh, khóe miệng treo một nụ cười như có như không.

Ngọn lửa trong lòng Lục Sơ Cảnh càng lúc càng bùng lên, hắn vốn là một người bình tĩnh, nhưng nếu liên quan đến Dư Gia Nghệ thì hắn lại không thể như vậy.

Hắn bước nhanh qua, kéo Beta ra sau lưng, mùi hương trầm bộc phát từ tuyến thể, thành thục quấn lấy trên người Beta, ngăn cách mùi nước biển còn chưa kịp chạm vào người Dư Gia Nghệ.

Trước khi Dư Gia Nghệ kịp phản ứng, Lục Sơ Cảnh đã chộp lấy điếu thuốc trong miệng cậu rồi ném sang thùng rác bên cạnh, Dư Gia Nghệ định mở miệng thì bắt gặp tầm mắt Lục Sơ Cảnh.

Ánh mắt Lục Sơ Cảnh rất xa lạ, đầy u ám và mạnh mẽ mà Dư Gia Nghệ chưa từng thấy, cậu bị nhìn chằm chằm muốn lùi lại một bước, nhưng lại bị Lục Sơ Cảnh kéo về.

Dư Gia Nghệ bất giác đổ mồ hôi lạnh sau lưng, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Sơ Cảnh bên tai—— “Đừng hút thuốc do tên đó châm.”

Dư Gia Nghệ còn chưa kịp nói gì thì thấy Alpha của mình và Úc Sâm bắt đầu giằng co, Lục Sơ Cảnh siết chặt cổ tay Dư Gia Nghệ, hơi nâng cằm lên, sắc mặt lạnh lùng cảnh cáo:

“Tránh xa Beta của tôi ra.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.