Những y tá kia đã được chứng kiến sự lợi hại của Hùng Cách Cách, đâu còn dám quản cô?
Bên trong cửa, mơ hồ truyền ra đoạn đối thoại của hai người đàn ông.
Phó Khương hỏi: “Sau này vẫn có thể làm đàn ông chứ?”
Bác sĩ đáp: “Thông qua trị liệu rồi xem sau này thế nào chứ bây giờ không có khả năng.”
Phó Khương nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.
Giọng nói và vẻ mặt của bác sĩ đều nghiêm khác: “Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy! Khám bệnh rồi đòi tiền bồi thường! Đây là tổn thương nghiêm trọng, phải bắt cô ta ngồi tù!”
Phó Khương nói: “Tôi hi vọng anh có thể giữ mồm giữ miệng. Dù sao, chuyện này lộ ra ngoài, chúng ta đều rất khó để làm người. Anh nói có đúng không?”
Bác sĩ không vui nói: “Anh đang uy hiếp tôi à?”
Phó Khương cười ha ha trả lời: “Uy hiếp gì chứ? Dù sao….Sự thật rành rành trước mắt. Anh làm cái gì trong giờ làm việc, không chỉ anh hiểu rõ mà tất cả chúng tôi đều hiểu rõ.”
Bác sĩ trầm mặc giây lát rồi cắn răng nói: “Được, tôi sẽ giữ im lặng!”
Hùng Cách Cách che ngực, nhanh chóng thoát khỏi cánh cửa, cố gắng bình tĩnh cảm xúc của mình.
Cô….vậy mà lại đá hỏng Phó Khương!
Bác sĩ đề nghị Phó Khương kiện cô, để cô ngồi tù, Phó Khương lại bảo bác sĩ giữ mồm giữ miệng. Anh ấy…. thật sự quá lương thiện, quá vĩ đại rồi !
Hùng Cách Cách cô thề, đời này, nhất định phải đối xử tử tế với Phó Khương! Bất kể sau khi anh phát bệnh thần kinh, biến thành bộ dạng, cô đều phải đối xử tử tế với anh! Không có ai lại khoan dung, nhân hậu, bác ái như Phó Khương….
Hu hu….Cô rất cảm động.
Mặc dù….Mặc dù….Mặc dù là Phó Khương bảo cô đá, thế nhưng một cú đấy đúng là do cô đã đá sai chỗ. Cô hại Phó Khương rồi!
Hùng Cách Cách rất tự trách, rất khổ sở, cũng rất cảm động.
Phó Khương thật tốt bụng!
Hùng Cách Cách cảm động rốt cuộc có phải là quá thừa thãi rồi không? Kỳ thực cũng không tính là quá thừa. Phó Khương quả thật rất tốt với Hùng Cách Cách, giúp cô giải quyết một rắc rối nhỏ, nhưng hoàn toàn khác với tưởng tượng của Hùng Cách Cách.
Hình ảnh tua về nửa đoạn trước Hùng Cách Cách không hề nghe thấy.
Bác sĩ vốn định kiểm tra tình hình cơ thể cho Phó Khương nhưng anh lại vô cùng lưu loát chuẩn đoán bệnh cho mình, và tổng kết nói: “Tôi không sao.”
Bác sĩ nghe xong câu này, phải nói là cực kỳ phẫn nộ!
Anh không sao? Anh không sao thì chạy đến chỗ tôi làm gì? Anh không sao vậy mà còn để người xông vào phòng bệnh của tôi, phá hư chuyện tốt của tôi? Anh không sao nhưng lại hại tôi suýt nữa thì liệt dương!
Nghĩ đến hai chữ liệt dương, bác sĩ lập tức xoay người đi vào phía sau bức rèm, cởi quần xuống tự mình kiểm tra một phen.
Kiểm tra thử một lát, không thể tin nổi anh ta….Dường như bất lực rồi!
Thử đi thử lại vẫn không được!
Bác sĩ nghĩ: có lẽ hôm nay bị kích thích lớn quá, mai chắc sẽ được thôi? Ngộ nhỡ không được thì sao? Anh nên làm gì đây? Bệnh về mặt tâm lý là khó chữa khỏi nhất.
Bác sĩ nghĩ: bất kể kết quả kiểm tra của mình như thế nào, anh nhất định cũng phải bắt tên đầu sỏ gây ra rồi nói sau!
Vì vậy, anh ta đi tới trước mặt Phó Khương, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Phó Khương cắt đứt.
Phó Khương hỏi: “Sau này vẫn có thể làm đàn ông chứ?”
Bác sĩ đáp: “Thông qua trị liệu rồi xem sau này thế nào chứ bây giờ không có khả năng….”
Đây mới là sự khởi đầu thật của câu chuyện.
Khúc dạo đầu khác nhau đồng nghĩa cới nội dung và kết cục của câu chuyện cũng khác đi.
Rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách hiểu lầm.
Cho nên, khi Phó Khương đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, cô nắm lấy tay anh, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ dùng sức ôm anh thật chặt.
Hùng Cách Cách cảm thấy có lỗi!
Đối mặt cử chỉ của Hùng Cách Cách, đương nhiên là Phó Khương rất vui vẻ hưởng thụ ân sủng này của người đẹp.
Anh cố nén cảm giác muốn cười, ôm lại Hùng Cách Cách, an ủi: “Không sao đâu.”
Hùng Cách Cách vốn nghĩ, nếu Phó Khương không muốn nói thì cô cũng không nhắc lại. Nhưng khi Phó Khương nói ra câu chứa hàm ý an ủi kia thì Hùng Cách Cách không thể kìm được nước mắt, tức thì chảy ra như vỡ đê.
Cô ngẩng đầu lên khỏi ngực Phó Khương, nói từng chữ, “Tôi biết, tôi biết hết rồi….hu hu…. là tôi có lỗi với anh, xin lỗi anh….hu hu…. xin lỗi anh….”
Phó Khương thông minh cỡ nào, hơi liên tưởng một chút là biết ngay Hùng Cách Cách nhất định lại ghé vào cửa nghe lén cuộc nói chuyện của anh và bác sĩ. Có vẻ như cô chỉ nghe trộm được một bộ phận không hoàn chỉnh.
Anh nên nói thật hay là để Hùng Cách Cách tiếp tục hiểu lầm?
Nếu như xét theo lương tâm thì anh nên nói rõ với Hùng Cách Cách để cô không phải áy náy và buồn như vậy nữa. Nhưng thứ gọi là lương tâm đó ns đã bị anh ném vào trong xó xỉnh rồi. Hơn nữa người đẹp trong lòng thoải mái mất hồn nhường nào? Những lời giải thích dư thừa chỉ càng thể hiện rõ sự yếu ớt vô lực.
Được rồi, anh là bệnh nhân tâm thần, anh có thể không cần thông minh. Anh không thể tượng ra những suy nghĩ trong đầu Hùng Cách Cách, và anh cũng không biết cô hiểu lầm cái gì.
Phó Khương đã dùng hành động để thay quyết định của mình mà không chút do dự. Anh …. ôm chặt Hùng Cách Cách.
Chưa từng có cô gái nào khóc như thế vì anh.
Áo bị nước mắt thấm ướt dính vào ngực, nhưng lại hết sức thoải mái.
Hùng Cách Cách khóc đủ, nấc hai cái rồi mới khịt mũi dè dặt hỏi Phó Khương: “Anh đói bụng không? Tôi mời anh ăn cơm.”
Phó Khương gật đầu, “Rất đói.”
Hùng Cách Cách lại xông vào trong phòng làm việc của bác sĩ lấy cái ghế của cô.
Bác sĩ đang núp ở phía sau rèm, một tay lật xem tạp chí playboy, một tay phục vụ cậu em của mình, khi đang bước vào tiên cảnh thì Hùng Cách Cách lại phá cửa vào lần nữa, kêu bụp một tiếng.
Bác sĩ run lẩy bẩy, trong đầu từ từ hiện lên bốn chữ to đùng —— hoàn toàn tiêu rồi!
…….
Dưới sự kiên trì của Hùng Cách Cách, Phó Khương lại phải ngồi vào ghế một lần nữa để Hùng Cách Cách đẩy đi.
Giờ nghỉ trưa người đi đường xung quanh rất nhiều nên có rất nhiều ánh mắt thăm dò và kinh ngạc bắn về phía hai người.
Cái ghế Hùng Cách Cách đang đẩy rất khó đi đúng hướng, nó chạy tán loạn trên đường dành cho người đi bộ.
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, nói những lời chẳng ra sao, suy đoán linh tinh nội tình.
Hùng Cách Cách tai thính mắt tinh, nghe được những lời chỉ trích Phó Khương ức hiếp phụ nữ trong lòng cực kỳ khó chịu.
Phó Khương mặc dù không để ý tới những lời đó, nhưng lại không muốn Hùng Cách Cách khổ cực. Anh nói với Hùng Cách Cách: “Thôi, để tôi xuống đất đi.”
Hùng Cách Cách lắc đầu, kiên trì nói: “Anh ngồi yên! Tôi đẩy được!”
Phó Khương dở khóc dở cười nói: “Em đẩy được nhưng không đẩy đi thẳng được.”
Hùng Cách Cách cắn răng dứt khoát nói: “Anh cởi thắt lưng ra!”
Phó Khương cẩn thận hỏi: “Em muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn… ấy ấy… tôi ở ngoài đường hả? !”
Mắt Hùng Cách Cách sáng lên hỏi: “Ấy ấy gì?” Nếu như Phó Khương có thể này nọ thật vậy không phải chứng tỏ cậu em của anh vẫn khỏe mạnh như trước sao?!
Phó Khương cười mập mờ đáp “Ấy ấy ý.”
Hùng Cách Cách đến gần, hỏi lại: “Rốt cuộc là ấy ấy gì? !”
Phó Khương cực kỳ buồn bã thở dài rồi trả lời cô: “Còn có thể là ấy gì nữa? Chính là…. Em quất anh ở trên đường ý? Chẳng lẽ em còn chưa hả giận?”