Phó Bạc Yến nghĩ, nếu mọi người phía dưới đã cho rằng anh và Hùng Cách Cách có quan hệ “không đứng đắn”, vậy hãy để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm đi.
Phó Bạc Yến đặt tay lên trên hông Hùng Cách Cách đáp: “Hơn một giờ.”
Tô Hàng nhìn móng vuốt của Phó Bạc Yến, cảm thấy hơi chướng mắt. Cậu vỗ vào đầu Hùng Cách Cách một cái, quát lên: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách lập tức mở mắt, ngồi thẳng người, giả bộ làm ghi chép, phủi sạch thứ gì đó trên giấy thật nhanh.
Tô Hàng thọt vào ót Hùng Cách Cách một cái, “Được lắm, cô giả bộ giống ghê. Thế nào, không ngủ nữa?”
Hùng Cách Cách dừng bút, nhìn về phía Tô Hàng, cố gắng che giấu trái tim đang đập nhanh quá mức, giải thích: “Hội nghị lần này họp tốt quá há! Tôi nghe đến mê mẩn, không cẩn thận ngồi thiền luôn.”
Tô Hàng phì cười. Cậu nói: “Không ngờ cô là đệ tử của Phật môn cơ đấy.”
Hùng Cách Cách cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Phật nôn…. đệ tử tục gia.”
Tô Hàng đạp bàn phá lên cười ha ha.
Phó Bạc Yến quét mắt nhìn những trưởng bộ phận còn đang sững sờ, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Trưởng bộ phận đều nhìn thấy ánh mắt của lãnh đạo, cùng lúc đứng lên lặng lẽ lui ra ngoài.
Đầu Hùng Cách Cách càng cúi càng thấp, sắp chạm đến mặt bàn tới nơi rồi.
Nhưng một bàn tay đã đưa ra nâng trán của Hùng Cách Cách lên.
Hùng Cách Cách đỏ mặt, nói lắp bắp: “Phó….Phó tổng….”
Phó Bạc Yến đưa mắt nhìn Hùng Cách Cách một lát rồi nói: “Về sau mệt thì vào phòng nghỉ của tôi mà ngủ.”
Hùng Cách Cách như nhận được đại xá, như nghe thấy thánh ân. Cô nắm lấy tay Phó Bạc Yến, kích động nói: “Cám ơn phó tổng, cám ơn Phó tổng….” Chỉ cần không đuổi việc cô, là cô đã cảm động đến rơi nước mắt rồi. Phó tổng còn bảo cô đến trong phòng nghỉ của anh nghỉ trưa, rõ là…. quá nhân đạo! Xem ra, cô làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó vì nhà họ Phó đều được ông chủ xem trọng.
Phó Bạc Yến mặc cho Hùng Cách Cách siết tay mình, hưởng thụ xúc giảm mềm mại mà ấp áp.
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách như vậy, trong lòng rất khó chịu. Cậu đẩy bả vai Hùng Cách Cách một cái nói: “Này, không phải cô cũng là trợ lý của tôi à? Sao không thấy cô cảm động đến rơi nước mắt với tôi?”
Hùng Cách Cách quay đầu, nhìn về phía Tô Hàng đáp: “Tôi làm ở chỗ anh không phải là bán thời gian à?” Bán thời gian và nghề nghiệp chính Hùng Cách Cách nào giờ vẫn luôn phân biệt rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Tô Hàng giật giật khóe miệng, nhưng không phản bác được câu nào. Cậu đứng lên, vừa đi ra ngoài cửa, vừa nói với Hùng Cách Cách: “Chuẩn bị bữa trưa cho tôi, tôi đói rồi.”
Hùng Cách Cách đứng lên hỏi: “Anh không ăn cơm trong nhà à? Tôi nấu canh xương mà.”
Tô Hàng quay đầu lại, liếc Hùng Cách Cách một cái, lạnh lùng nói: “Ăn nhưng lại đói bụng, không được sao? !”
Hùng Cách Cách nói lầm bầm: “Được. Chỉ là anh đừng ăn nhiều quá, cẩn thận lại ói hết ra phải chạy vào bệnh viện.”
Tô Hàng bị người ta thọt trúng chỗ yếu, sắc mặt đương nhiên rất khó coi. Cậu không nhịn được quát lên: “Bảo cô đi chuẩn bị cơm trưa thì mau đi đi, đừng có mà lầu bà lầu bầu như bà giá thế nữa, lải nhà lải nhải!”
Hùng Cách Cách quay đầu lại, nhìn về phía Phó Bạc Yến, cô phải xem ý của ông chủ chính trước đã.
Phó Bạc Yến dựa vào trên ghế, khí phách phi phàm mỉm cười với Hùng Cách Cách nói: “Đi chuẩn bị ba suất cơm trưa, chúng ta cùng nhau ăn.”
Hùng Cách Cách nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt tay vào làm.
Tô Hàng nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, hận đến ngứa răng, anh muốn cắn người. Anh hai cậu là ông chủ chính của cô, chẳng lẽ cậu là phó sao? ! Cô nàng này, rõ là….Tức chết cậu mà!