Thấy không, mấy ngày nay, Hùng Cách Cách đều đi làm cùng Phó tổng!
Hùng Cách Cách sống trong nhà Phó tổng rồi!
Hùng Cách Cách bị bao nuôi đấy!
Trời ạ, đây rốt cuộc cái thế giới điên rồ gì vậy? !
Mau nhìn, mau nhìn mà xem, hôm nay Hùng Cách Cách vậy mà lại ngồi xe của “mộc cang” đi làm!
Hùng Cách Cách và “mộc cang” cấu kết với nhau khi nào? Quan hệ của hai người bọn họ rốt cuộc phát triển đến mức nào rồi?
Hùng Cách Cách dùng sắc đẹp dụ dỗ “mộc cang” sao?
Hùng Cách Cách có tư chất dùng sắc đẹp quyến rũ đàn ông à?
Từ khi nào thì cái cô nàng Hùng Cách Cách đó được ưa chuộng như vậy?
Chẳng lẽ là mắt của người đi du học về khác với người thường?
Thế giới này quá bi thống mà! Quá mẹ nó không có thiên lý!
Trong khi lời đồn thổi bay khắp nơi thì Hùng Cách Cách lại vẫn làm con ốc sên như trước, vác xác mình từ từ bò tới.
Tối hôm qua Tô Hàng bị giày vò dữ quá. Đầu tiên là dốc sức ăn một bữa, sau đó bị ói lên ói xuống một trận, cuối cùng được Hùng Cách Cách đưa đi bệnh viện thì suýt nữa ngỏm.
Đời người quả là một cuộc điện thoại —— không phải bạn cúp máy tôi trước thì là tôi cúp trước.
Sáng sớm hôm nay, người đàn ông bị giày vò sắp hỏng đến nơi lại vác theo hai mắt đỏ ngòm hung thần ác sát bò dậy khỏi giường. Chỉ vì tối qua sau khi về đến nhà, anh vốn định đi nghỉ ngay nhưng lại nhìn thấy Hùng Cách Cách quỳ trên đất dọn dẹp cái đống anh nôn ra kia. Có lẽ vì áy náy mình đã khiến Hùng Cách Cách hôm nay không đi làm được, nhưng càng làm anh không ngờ được là cô nàng Hùng Cách Cách nghèo túng đó lại tỏ thái độ kiên quyết cự tuyệt ý tốt của anh! Cô nàng ngu xuẩn đó đúng là hết thuốc chữa!
Tô Hàng vốn không muốn quan tâm tới sự sống chết của Hùng Cách Cách, nhưng không biết tại sao mới bảy giờ sáng anh đã không ngủ được. Thôi được rồi, nếu không chợp mắt được thì đưa cô ta đi làm vậy.
Tô Hàng vốn đặc biệt tuấn tú, nhưng gương mặt trắng bệnh, đôi mắt đỏ ngầu và đầu tóc rối bù xù lúc này lại khiến anh chàng trông giống như một công tước vampire xấu xa, tàn khốc đến không thể hình dung nổi!
Máu sói Hùng Cách Cách sôi trào, gào khóc trong lòng.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, trong lòng tỏ ra vẻ đắc ý, lộ ra một nụ cười với Hùng Cách Cách.
Đầu óc Hùng Cách Cách bị mê hoặc đến mức choáng váng, nên không khống chế được hệ thần kinh của mình nữa, kích động nói: “Rốt cuộc tuýp đàn ông nào mới có thể hạ gục được yêu nghiệt như anh đây! A! A! A! A!”
Mặt Tô Hàng xanh mét. Môi đỏ bật ra một chữ ——”Cút!”
Mộng đẹp của Hùng Cách Cách vỡ tan tành, che trái tim nhỏ bé bị thương ỉu xìu lăn đi.
Cô cảm thấy , Tô Hàng chính là quả pháo tô rồng vẽ phượng, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ nổ tung. Trong phạm vi trăm dặm không có sinh vật nào may mắn sống sót cả. Được rồi, cô thừa nhận sỡ dĩ cô còn sống là bởi vì cô không phải sinh vật có tầm quan trọng bình thường! Cô là hủ nữa siêu kiên nhẫn, sức chống đỡ mạnh mẽ, tận tâm tận lực, vô sỉ, bỉ ổi! Giá trị tồn tại của cô đó là—— không ngừng sống sót, không ngừng yy! Cô có thể dựa vào tư tưởng để sống, người khác không được!
Hùng Cách Cách rất là đắc ý.
Sau khi Tô Hàng đưa Hùng Cách Cách tới công ty thì liền ném vào trong phòng làm việc của mình, sau đó hừ lạnh một tiếng vô cùng độc ác xoay người bay đi.
Hùng Cách Cách hắt xì hơi, vốn muốn tranh thủ lười biếng xem manga gì đó, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay mình chưa quẹt thẻ bèn vội đi thang máy chạy tới khu làm việc để quẹt thẻ.
Nhưng có việc lại làm Hùng Cách Cách bất ngờ đó là, những đồng nghiệp bình thường chẳng thèm nói chuyện với cô lại đồng loạt xông ra từ mọi ngóc ngách, rối rít tụ lại quanh cô..
Có hỏi han ân cần, có tán gẫu về thời tiết, có hẹn nhau mua sắm, cũng có người kể chuyện cười chọc cô cười….
Các đồng nghiệp thấy Hùng Cách Cách chỉ nghe bọn họ trêu chọc, nhưng từ đầu tới cuối không nói lời nào, trong lòng khó tránh khỏi có chút không kiên nhẫn, bèn cổ vũ cô kể chuyện cười cho mọi người.
Hùng Cách Cách là người rất dễ nói chuyện, hễ có người yêu cầu cô làm gì cô đều cố hết sức phối hợp. Nhất là trong những trường hợp vui vẻ hòa thuận này, Hùng Cách Cách càng muốn góp vui.
Cô suy nghĩ một lát rồi bắt đầu kể: “Con ba ba chòng ghẹo con trai trai, bị trai trai cắn cho. Con ba ba nhịn đau tha trai trai bò về. Chú ếch trông thấy thì lộ vẻ ngưỡng mộ nói: ‘Woa, anh ba ba, anh kiếm ăn giỏi quá ha, ra vào đều kẹp cặp công văn!’”
“Ha ha ha….Ha ha ha ha….” Hùng Cách Cách vì cổ vũ mình mà cười to không ngừng. Sau khi cười xong cô lại phát hiện, những đồng nghiệp vốn đang vây quanh cô dường như đều chạy về vị trí mình hết rồi. Hùng Cách Cách nghi ngờ chẳng lẽ vừa rồi là cô xuất hiện ảo giác ư?
Đúng lúc này, một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vai Hùng Cách Cách, bao hàm thâm ý “ca ngợi” nói: “Hùng Cách Cách, câu chuyện cười này kể hay lắm đấy.”
Hùng Cách Cách quay đầu lại, nhìn thấy Phó Bạc Yến. Kinh ngạc nói: “Á, anh cũng kẹp cặp công văn à?”
Phó Bạc Yến cười.
Hùng Cách Cách giật mình, bất giác ý thức được cô… hình như kể sai chuyện cười, nói sai lời rồi. Bi kịch…..
Phó Bạc Yến lạnh mặt, nói với Hùng Cách Cách: “Hùng Cách Cách, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Hùng Cách Cách cụp vai, chấp nhận theo sát phía sau Phó Bạc Yến, đi giày cao gót bước vào phòng làm việc của anh ta.
Không có người nói chuyện, khí áp rất thấp.
Tim Hùng Cách Cách từ nhảy tưng tưng đến yên lặng, cuối cùng lại bày ra trạng thái chân không. Những lúc cô không khẩn trương thường thích cảm giác như đi vào cõi thần tiên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phó Bạc Yến đột nhiên nhúc nhích. Anh cởi cà vạt của mình ra hỏi: “Cô đã biết mình làm sai ở đâu chưa?”
Hùng Cách Cách tức thì hồi hồn hỏi: “Cái gì cơ?”
Phó Bạc Yến cau mày, lạnh lùng nói: “Cô đang ngẩn ngơ gì thế?”
Hùng Cách Cách kiên quyết phủ nhận: “Tôi đâu có ngẩn người, tôi đang tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc.”
Phó Bạc Yến nhếch môi cười hỏi: “Cô đã kiểm điểm được gì rồi?”
Hùng Cách Cách sững sờ hỏi ngược lại: “Anh thấy tôi nên kiểm điểm gì được?”
Phó Bạc Yến vỗ bàn, “Là tôi đang hỏi cô cơ mà!”
Hùng Cách Cách vắt hết óc, gãi gãi mái ngố dài, nhòm trộm sắc mặt Phó Bạc Yến qua khe hở, trả lời cẩn thận từng li từng tí: “Tôi…. không nên kể chuyện cười trong thời gian làm việc.”
Phó Bạc Yến hài lòng gật đầu, cởi nút áo sơ mi của mình ra rồi hỏi: “Cô nói xem tôi nên xử phạt cô thế nào?”
Hùng Cách Cách theo bản năng đưa hai tay ôm ngực, cảnh giác hỏi: “Anh không phải muốn thực hiện quy tắc ngầm với tôi đấy chứ?” Nếu như anh ta dám xuống tay với mình, cô nhất định sẽ để hắn biết thế nào là tuyệt kỹ gia truyền của nhà họ Hùng, để anh ta biết được nhà họ Hùng cô là quan võ nổi tiếng gần xa! Để anh ta biết không phải cô gái nào cũng dễ dàng thực hiện được quy tắc ngầm! Nếu như… nếu như cô là đàn ông, thì cô còn có thể chịu được quy tắc ngầm. Nhưng quan trọng là cô không phải đàn ông! Cô chỉ là một hủ nữ có tấm lòng nhiệt huyết. Trong chuyện giữa đàn ông và đàn ông cô vĩnh viễn là vật hy sinh. Vật hy sinh hạnh phúc dường nào. Hùng Cách Cách lại bắt đầu nhộn nhạo.
Phó Bạc Yến cởi nút tay áo, bất động. Ánh mắt của anh ta thầm trầm nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, sau đó chậm rãi cong lên khóe môi nói: “Nhìn vẻ mặt của cô kìa, chính cô mới muốn tôi dùng quy tắc ngầm với cô đó.”