Edit: chenqiucao
Nguồn: tieuthuyetedit.com
Hùng Cách Cách trợn mắt nhìn Phó Khương không đáp lời.
Phó Khương hỏi: “Cô vừa mới lườm tôi hả?”
Hùng Cách Cách đáp: “Tôi cho anh không gian để mà tưởng tượng.”
Phó Khương cười nói: “Tốt lắm, vậy cô hãy ném cho tôi một ánh mắt quyến rũ đi.”
Hùng Cách Cách dứt khoát xoay người đi về một phía khác, “Anh đừng đi theo tôi nữa, cẩn thận tôi đánh anh đấy!”
Phó Khương híp mắt cười nói: “Vậy thì càng tốt, có thể thử xem thuốc mỡ này có tác dụng giảm đau không.”
Hùng Cách Cách đi ngang với Phó Khương đột nhiên giơ quả đấm lên, hét lớn một tiếng, “Haay yaaa…!”
Phó Khương bị Hùng Cách Cách làm sợ hết hồn, cơ thể chợt dừng lại.
Hùng Cách Cách thu hồi quả đấm dừng trước mũi Phó Khương, phá lên cười ha ha.
Phó Khương sờ sờ lỗ mũi, cũng cười theo.
“Ục ục….” Bụng Hùng Cách Cách phát ra âm thanh kháng nghị.
Phó Khương bỏ tiền, mua một cây lòng nướng nhét vào trong tay Hùng Cách Cách, “Ăn trước một miếng đi rồi chúng ta sẽ đi kiếm quần áo.”
Hùng Cách Cách cắn lòng nướng, tỏ rõ thái độ, “Không đi!”
Phó Khương nói: “Sao cô lại không chú ý hình tượng thế chứ, cẩn thận bị sa thải.”
Câu nói đó như thọt trúng xương sườn mềm của Hùng Cách Cách. Cô thỏa hiệp.
Trong ngõ hẻm âm u, Phó Khương càng chạy càng nhanh.
Hùng Cách Cách đeo giày cao gót màu xám, điên cuồng đuổi theo phía sau.
Chạy tới chạy lui Phó Khương đột nhiên dừng bước rồi chợt xoay người lại, cố gắng nhe hàm răng trắng như tuyết làm ra vẻ dữ tợn, hung ác hỏi: “Không phải cô biết tình trạng tinh thần của tôi rồi sao? Sao lại yên tâm đi theo tôi? !”
Trong đầu Hùng Cách Cách giả thiết tình huống Phó Khương đột nhiên phát bệnh thần kinh, sau đó rất tự tin trả lời: “Nếu như anh đột nhiên nổi điên, tôi sẽ chạy đi .” Suy nghĩ một chút, lại thêm vào một câu, “Tôi chạy trốn rất nhanh, anh không đuổi kịp được đâu.”
Phó Khương lẳng lặng đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách hai giây sau đó từ tốn nói, “Phó Khương, tên của tôi.”
Hùng Cách Cách “à” một tiếng, chỉ vào ngực mình, “Hùng Cách Cách!”
Phó Khương xoay người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tươi đẹp, sau đó cúi đầu im lặng nhắc lại tên Hùng Cách Cách một lần nữa, lúc này mới chậm rãi nở một nụ cười từ tận nội tâm, nhấc chân đi vào một cửa hiệu cắt tóc nằm trong xó xỉnh.
Có lẽ là bởi vì buôn bán ế ẩm, trong tiệm cắt tóc chỉ có duy nhất một tên thợ cắt tóc đang nằm trên ghế sa lon ngáy khò khò.
Phó Khương ý bảo Hùng Cách Cách ngồi ở trên ghế, sau đó tự mình cầm cây kéo lên, hướng về phía đầu Hùng Cách Cách khoa tay múa chân.
Hùng Cách Cách hơi căng thẳng, nhỏ giọng đề nghị: “Hay là chúng ta đánh thức vị sư phụ kia đi?”
Phó Khương lập tức dùng tay ra hiệu đừng có lên tiếng, hạ thấp giọng nói bên tai Hùng Cách Cách: “Đừng gọi anh ta. Tính tình anh ta gớm lắm. Nếu như bị quấy rầy vào giấc ngủ trưa, không chừng sẽ cạo trọc đầu cô!”
Hùng Cách Cách rùng mình. Dù cô không muốn đi quyến rũ mấy lão già họm muốn bao nuôi thì cô vẫn là một cô gái yêu cái đẹp, không muốn mang cái đầu trọc lóc ra ngoài dọa người!
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách an phận rồi, lại bắt đầu cầm cây kéo xoẹt xoẹt.
Hùng Cách Cách hỏi: “Anh biết cắt tóc à?”
Phó Khương tràn đầy tự tin nói: “Sao không biết? Tôi đã từng làm trong tiệm làm đẹp cho thú nuôi.”
Hùng Cách Cách hết ý kiến.
Phó Khương dùng ngón tay thon dài trắng nõn nâng cằm Hùng Cách Cách lên để cho cô soi gương. Sau đó dùng ngón tay vén mái ngố dài của cô lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp làm người ta không tưởng tượng được.
Đó là một đôi mắt thế nào nhỉ?
Kim cương đen sang quý nhất, pháo hoa rực rỡ lộng lẫy nhất, vết hôn màu đỏ mập mờ nhất cũng không sánh bằng màu mắt cô, đích thực là hoa lệ đa tình.
Đôi mắt này lúc không cười giống như hồ nước mùa thu làm cho người ta suy nghĩ viển vông, màu sắc đó làm người ta mưu đồ muốn nhòm ngó động tình.
Tim Phó Khương rung động. Không kìm được suy nghĩ nếu như lúc cô nở nụ cười nẹ nhàng sẽ câu hồn đoạt phách làm lòng người khiếp đảm như thế nào nhỉ?
Không trách được cô muốn giấu đôi mắt phía sau mái ngố dài. Một đôi mắt như vậy sẽ dẫn tới bao nhiêu ong bướm đây? Sẽ tạo thành bao nhiêu phiền toái? Cô gái biết tự vệ mới thật sự là cô gái thông minh.
Phó Khương để mái ngố dài của Hùng Cách Cách xuống, rời mắt khỏi gương chuyển sang mái tóc dài đã cháy rụi của Hùng Cách Cách, dáng vẻ tùy ý nói: “Mắt của cô nhìn rất đẹp, sao lại phải che nó đi?”
Hùng Cách Cách trả lời thành thật: “Lúc mới bắt đầu làm việc luôn có một số lão già họm hẹm khen mắt tôi đẹp, sau đó mượn cơ hội động tay động chân với tôi, cho nên tôi dứt khoát che nó lại.”
Phó Khương nhếch môi cười. Đáp án quả nhiên giống như anh nghĩ.
Phó Khương cắt bỏ phần tóc đã bị đốt trụi của Hùng Cách Cách biến thành bộ tóc ngắn buông xuống mang tai. Kiểu tạo hình tóc ngắn này chỉ xuất hiện ở thời kỳ những năm 54.
Phó Khương lại xử lý một chút mái ngố của Hùng Cách Cách, để cô vừa có thể nhìn thấy đường vừa không đến nỗi lộ ra đôi mắt phong tình vạn chủng. Ảo trong thực, thực trong ảo, anh vẫn vận dụng khá tốt.
Để cây kéo xuống, Phó Khương vỗ vỗ vai Hùng Cách Cách ý bảo cô nhìn xem hiệu quả.
Hùng Cách Cách sờ đầu lông xù của mình, hỏi: “Anh có cảm thấy, nhìn bộ dạng tôi rất giống với cậu bé đầu to không?” 0979137447
Phó Khương vuốt vuốt tóc Hùng Cách Cách, sau đó chải chuốt vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, lúc này mới đáp: “Không tồi, tôi đã ráng hết sức rồi.” Đúng vậy, cố hết sức không gây sự chú ý cho người khác.
Sau khi giải quyết tóc tai xong, Phó Khương lại dẫn Hùng Cách Cách đi về phía đường náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ.
Phó Khương chỉ vào một cửa hàng ở con đường đối diện nói: “Đi qua đó xem thử xem ‘tất cả các mặt hàng giảm giá 90%’.”
Hùng Cách Cách theo tay Phó Khương nhìn sáng, quả thật nhìn thấy trên tấm áp- phích to đùng dán ở cửa tiệm, phía trên viết: tất cả các mặt hàng giảm 90%.
Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào, grừ… một tiếng lập tức vọt thẳng vào cửa tiệm giảm giá ở đường đối diện.
Phó Khương nhét hai tay vào túi, ra vẻ kiểu cách nói với Hùng Cách Cách: “Tùy tiện chọn.”
Hùng Cách Cách rất kích động, rất vui vẻ. Cô cảm thấy mặc dù Phó Khương lắm khi rất không bình thường nhưng kể từ sau khi cô bị dạy dỗ anh ta trở nên vô cùng rộng rãi! Cô thích bạn bè hào phóng!
Nếu Phó Khương đã lên tiếng muốn tặng quần áo cho cô vậy cũng không cần bủn xỉn, nhất định phải chọn một bộ đẹp nhất, vừa người nhất mới được!
Nhân viên bán hàng nghe thấy lời Phó Khương nói, mắt cũng sáng lấp lánh!
Anh chàng đẹp trai như thế, ôn nhu như thế, vừa chu đáo vừa có tiền thật sự làm người ta nhiệt huyết sôi trào!
Hùng Cách Cách tiến vào biển cả quần áo, rất nhanh liền nhìn trúng một bộ đồ công sở màu tím lợt.
Cô cầm bộ đồ lên, mặt tràn đầy mong đợi hỏi Phó Khương: “Thế nào? Đẹp không?”
Phó Khương cầm lấy bộ đồ, nhìn mác giá, tự nhủ: “Gần 3600 tệ đó.”
Cô gái hướng dẫn mua dùng giọng điệu ngọt ngào nói: “Tiên sinh, bộ này là style mới, giảm 20% vậy giá tiền là 2280 tệ ạ.”
Phó Khương lập tức ném quần áo lại trên tay cô bán hàng, trợn mắt nói: “Không phải nói tất cả giảm giá 90% sao? Tại sao không phải 90%? Cô nói đi, sao không phải 90%? !”