Sáng sớm, Hùng Cách Cách cứ theo lẽ thường thức dậy lúc bốn giờ.
Đầu tiên cô rón rén dạo qua một vòng trong phòng Tô Hàng, sau đó xuống dưới nhà nhanh nhẹn làm bữa sáng rồi chờ Phó Bạc Yến rời giường. Hiện tại cô là trợ lý của Phó Bạc Yến nên đương nhiên muốn biểu hiện tốt một chút.
Bảy giờ Phó Bạc Yến rời giường, sau khi rửa mặt ăn sáng xong, đúng tám giờ ra ngoài đi làm.
Hùng Cách Cách bám theo phía sau, rất tự nhiên ngồi vào vị trí ghế phụ.
Phó Bạc Yến hỏi: “Hôm qua sao cô không ngồi xe tôi?”
Hùng Cách Cách đáp: “Ngày hôm qua à? Hôm qua tôi là trợ lý của Tô Hàng mà lại ngồi xe anh, không được thích hợp lắm.”
Phó Bạc Yến cười nói: “Cô phân biệt rõ ràng thật.”
Hùng Cách Cách rất tự hào nói: “Cầm tiền lương của ai, làm việc cho ai, trước giờ tôi vẫn phân biệt rõ ràng!”
Phó Bạc Yến rất hài lòng.
Khi xe đến bãi đậu xe ngầm, lời đồn Hùng Cách Cách và Phó tổng qua đêm với nhau đã đi trước hai người một bước, truyền khắp mọi ngóc ngách “Phó thị”.
Có người nghi ngờ, có người ghen tỵ, có người không hiểu, có người lộ ra vẻ mặt thì ra là vậy. Tóm lại rất loạn.
Có người nghĩ: Phó tổng là người có phẩm vị thế nào nhỉ?
Có người nghĩ: người có học vấn đúng là khác người, vậy mà lại đi thích kiểu con gái đó? !
Có người nghĩ: có lẽ, mình nên xõa tóc xuống, dùng mái ngố che mắt lại.
Có người nghĩ: đúng là đau đớn, đây là thế giới gì vậy?!
Có người nghĩ: Hùng Cách Cách kỳ thật cũng rất tốt, nên liên lạc nhiều hơn để xúc tiến tình cảm.
Hùng Cách Cách đang ở đầu sóng ngọn gió lại hồn nhiên không hay biết gì cả, vẫn ngồi trên ghế mình nhìn cô thư ký.
Hùng Cách Cách nghĩ: lúc nào mình mới có một chiếc bàn đây?
Cô thư ký nghĩ: cô ngồi im không nhúc nhích rốt cuộc là đang nghĩ gì? Cô đang nhìn tôi à? Sao tôi lại có cảm giác rợn hết tóc gáy?
Phó Bạc Yến ở trong phòng làm việc lật xem tài liệu một hồi, bèn nhấn điện thoại nội tuyến nói với cô thư ký: “Pha cho tôi một ly cà phê.” Dừng một lát rồi bổ sung, “Bảo Hùng Cách Cách đi.”
Hùng Cách Cách nhận được mệnh lệnh, lập tức tinh thần phấn chấn chạy vào phòng trà nước bưng cốc cà phê hòa tan cho Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến ngửi một cái, không uống mà xoi mói: “Tôi muốn cà phê nấu lên.”
Hùng Cách Cách nhận lệnh, bưng cốc cà phê lên ra khỏi văn phòng, chặn một đồng nghiệp nam mượn bật lửa, sau đó ngồi xổm bật lửa đốt dưới đáy cốc cà phê, tranh thủ đun sôi cà phê.
Phó Khương thần không biết quỷ không hay xuất hiện, đứng bên cạnh Hùng Cách Cách hỏi: “Cô đang làm gì đấy?”
Hùng Cách Cách giật mình, quay đầu trợn mắt lườm Phó Khương rồi nói: “Phó tổng nói muốn cà phê nấu. Tôi đun nóng cốc cà phê này lên, rồi đem nó quay lại, anh ấy chắc sẽ rất vừa lòng.” Cả phòng trà nước không có lấy một thiết bị đun cà phê nào, cô không làm vậy còn có thể làm sao nữa?
Phó Khương đề nghị: “Cô đun vậy quá vất vả rồi. Không bằng dùng cái này đi.” Anh móc ra hai cây nến từ trong túi áo khoác ngoài.
Hùng Cách Cách mừng rỡ, lập tức đốt cây nến, bắt đầu đun nóng cốc cà phê.
Phó Khương nói: “Nào, để tôi nấu một lát, thú vị quá .”
Hùng Cách Cách không cho, lui về phía sau.
Phó Khương chìa tay đi đến cướp, Hùng Cách Cách giơ cây nến khắp nơi tránh né.
Cơn gió nhẹ thổi lên, thổi ngọn nến về phía tóc Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách thấy Phó Khương không cướp cây nến trong tay mình nữa, bèn chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục đun cà phê. Thế nhưng cô lại ngửi thấy mùi chim sẻ nướng.
Hùng Cách Cách ngửi ngửi mũi xinh như con gấu.
Phó Khương lui về phía sau một bước, dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi: “Hùng Cách Cách, cô muốn đốt đầu mình à?”
Con ngươi Hùng Cách Cách theo tầm mắt Phó Khương nhìn về phía đỉnh đầu của mình.
Cái góc độ này rất xảo trá , nhưng Hùng Cách Cách vẫn nhìn thấy vài làn khói đên đang từ từ bốc lên từ trên đỉnh đầu mình.
Hùng Cách Cách đờ đẫn hỏi: “Cháy rồi sao?”
Phó Khương gật đầu, “Cháy rồi.”
Hùng Cách Cách nhảy bật dậy, quơ hai tay vỗ lên đầu mình.
Phó Khương cầm cốc cà phê bị Hùng Cách Cách đặt trên đất lên, “ào”, dội lên trên đầu Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách vuốt cà phê trên mặt, thẫn thờ nhìn Phó Khương lầm bầm hỏi: “Lửa tắt rồi à?”
Phó Khương nghiêm túc gật đầu, “Tin tôi đi, lửa trên đầu cô đã được dập tắt. Cô nợ tôi một ân tình.”
Hùng Cách Cách vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại lập tức căng thẳng. Cô dè dặt hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy chung quanh rất nóng? Giống như có ánh lửa vậy?”
Phó Khương đút tay vào túi đi ra ngoài cửa, xoay người nói với Hùng Cách Cách: “Bởi vì cô vứt cây nến lên rèm cửa sổ rồi.”
Mắt Hùng Cách Cách lập tức trợn tròn!
Cô cứng ngắc xoay người, nhìn rèm cửa sổ đang cháy hừng hực.
Giây tiếp theo cô nhanh chóng nhào tới gạt rèm cửa đang cháy xuống dưới chân rồi dùng giày cao gót màu xám ra sức giẫm!
Đúng lúc này thiết bị phòng cháy chữa cháy trên đỉnh đầu cô đột nhiên phát huy tác dụng, phun “rào rào” một lượng lớn nước xuống, tưới lạnh xuyên cả tim Hùng Cách Cách.
Đợi khi thiết bị phòng cháy ngừng phun nước, Hùng Cách Cách run rẩy đi ra khỏi vũng nước, dùng sức lau giọt nước trên mặt, phun ra một câu: “Đúng là đồ con lợn, làm hư rồi!”
Phó Khương cầm cốc cà phê trong tay đưa tới trước mặt Hùng Cách Cách, “Coi như không hỏng bét. Ít nhất cốc cà phê không bị cô đạp hỏng.”
Khi Hùng Cách Cách mang bộ tóc đuôi gà ướt sũng nước, mặt hun khói xuất hiện trong phòng làm việc của Phó Bạc Yến, đồng thời trịnh trọng dâng lên “cốc cà phê nấu” trải qua sự đặc chế của cô thì mặt Phó Bạc Yến đã biến thành màu đít nồi.
Trước khi Hùng Cách Cách đi vào Phó Bach Yến đã nhận được mấy đơn xin chỉ thị của bộ phận sửa chữa và bộ phận nhân sự, cũng thông qua camera quan sát toàn bộ quá trình “đun cà phê”.
Trong toàn bộ quá trình đó, anh rõ ràng trông thấy Hùng Cách Cách ngồi xổm trên mặt đất dáng vẻ bỉ ổi dùng bật lửa đun cốc cà phê.
Hình ảnh một giây trước khi Phó Khương xuất hiện biến thành trống không, hình như đường dây nào đó xuất hiện vấn đề. Khi hình ảnh khôi phục bình thường, Phó Bạc Yến nhìn thấy Hùng Cách Cách đang nhào về phía cửa sổ gạt chiếc rèm đang cháy xuống, dùng chân nhỏ giẫm liên tục.
Kế tiếp là thiết bị cứu hỏa phun nước. Lửa cuối cùng đã tắt.
Sắc mặt Phó Bạc Yến quả thực rất khó coi nhưng lại không nói chữ nào. Anh sợ, sợ một khi mình vừa mở miệng sẽ thay đổi thành tiếng gầm thét và chanh chua vốn có của Tô Hàng.
Anh phất phất tay với vẻ nặng nề, ý bảo Hùng Cách Cách đi ra ngoài trước.
Anh cần yên lặng một lát.
Thật sự vào giờ phút này, anh rất cần sự yên tĩnh.
Không thể nói cũng không thể nghĩ gì hết, nếu không….anh đoán chừng mình sẽ thét chói tai giống phụ nữ thời kỳ mãn kinh!
Mất đi sự tỉnh táo rất đáng sợ. Một cô nàng như vậy xuất hiện hết lần này đến lần khác có thể làm anh mất bình tĩnh.
Hít thở…. đúng, hít thở….