Cả buổi sáng tụi học trò lục tục đi Đại Sảnh Đường bỏ phiếu, Harry đâu có hứng gì với mấy cái này nữa, thế là cậu biến thành Hươu con đi hầm kiếm lão dơi già. Ủa, mà hình như sáng nay thầy ra ngoài mất rồi, cậu cảm nhận hướng đi của thầy một chút, hình như thầy đang ở với mấy giáo sư khác.
Harry tự mình đẩy cửa vô hầm, nhảy lên cái ghế bình thường thầy ngồi… Cứng còng, còn lạnh, Harry nằm nửa phút, khó chịu quá nên cậu bò dậy. Cậu chạy tới lò sưởi coi thử, quẹt phải một đống bụi than đen sì, Harry tức tối chùi chỗ bị bẩn lên sô pha của Snape. Cậu nhanh lẹ vọt lên Phòng Yêu Cầu xài Khóa cảng về Thái Ấp Potter.
Sau khi cậu bị Chiếc Cốc Lửa lựa chọn thì không dễ trốn đi như vậy nữa, nên Harry quyết định về Thái Ấp Potter thăm chú Regulus. Thật ra thì tình huống của chú đã chuyển biến tốt đẹp rồi, linh hồn cũng đã ổn định. Sau khi sợi xích tiêu ma chú cũng sẽ không chết đi, nhưng Regulus có tỉnh lại hay không là vấn đề nan giải, ấy là chưa kể Dấu Hiệu Hắc Ám như trái bom nằm trên tay chú.
Harry kéo chú Sirius đến, lấy máu trên tay chú trộn vô thuốc cho Regulus uống.
Harry cẩn thận dặn: “Con phải bỏ Dấu Hiệu Hắc Ám trên tay chú ấy đi, nếu không một khi sợi xích được cởi, Voldemort sẽ phát hiện chú ấy còn sống, lỡ gã ta mà làm trò gì thì chú ấy khổ lắm, ma lực bạo động mất. Giờ con lấy máu chú để giúp Regulus, mà nếu lỡ Regulus có dấu hiệu bạo động thì chú phải gọi Thần Hộ Mệnh ra, nhớ chưa?”
Sirius gục gặc đầu như giã tỏi. Chú không hề nghi ngờ gì con đỡ đầu nhà mình hết, bởi vì gia tộc Potter có tiếng là tay nghề tuyệt hảo, hơn nữa ông nội Harry – Charlus là một Đại sư Ma dược, tuy rằng ông hay chế ra một số Độc dược lạ lùng như thuốc Thơm râu, nhưng dầu gội đầu mọc tóc của Charlus bán chạy tới nỗi làm Nhà Potter giàu sụ với hàng đống Galleons thu được từ pháp sư cần mọc tóc.
“Exorcizamus!” Harry niệm lên câu thần chú dùng để trừ tà bằng tiếng Latin cổ, bởi lẽ đây là phương pháp hữu hiệu và trực tiếp nhất. Chỉ có một khuyết điểm là làm người ta đau tới chết đi sống lại. Thời kỳ Đen tối, Giáo Hội cũng dùng thần chú này để tra tấn phù thủy, nó một tác dụng phụ, một khi phù thuỷ chống cự bằng pháp thuật, câu thần chú này sẽ cắn nuốt ma lực đến khi phù thủy thành Pháo Xịt, cho nên Harry đút cho Regulus thêm một chai thuốc ức chế ma lực.
Mới đầu Regulus còn chưa có phản ứng gì, theo lượng lớn ma lực Harry tăng vô, y bắt đầu run rẩy. Từ khi Regulus đi bước vô Thái Ấp Potter tới giờ chưa từng nhúc nhích cái nào, không ngờ chú ấy lại đột ngột phản ứng lớn đến thế. Sirius vội vàng niệm thần chú liên kết với Regulus, dù chú không có cảm giác đau nhưng lại cảm nhận được có một tiếng thét đau đớn kinh hoàng…
Regulus! Không! Sirius đầm đìa mồ hôi, chú cứng ngắc cầm lấy bàn tay co giật của Regulus. Reg, cố gắng lên em…
Harry không dám nói với Sirius, khi phong bế ma lực của Regulus, nếu chú ấy chống cự thì ma lực của chú sẽ bị Harry cắn nuốt, rất có khả năng sẽ làm ma lực Harry bạo động vô cùng nguy hiểm. Bất quá may mắn, có Sirius cùng dòng máu bảo vệ, cả ba bọn họ may mắn lau được Dấu Hiệu Hắc Ám khỏi cánh tay Regulus.
Khi Harry ngưng phép thuật, cậu tái nhợt té ngã ra đất, Sirius vội vàng qua dìu cậu, chú cũng nhợt nhạt, đầm đìa mồ hôi lạnh như Harry, nhưng cánh tay chú vững chắc như hòn đá. Harry vịn vai chú đứng dậy, chỉ vô lọ Độc Dược mình để sẵn trên bàn, Sirius lập tức đưa cho cậu. Sau khi uống xong, Harry dựa vô chú một hồi mới tự mình đứng thẳng được.
Cậu quay sang an ủi Sirius: “Con không sao rồi.”
Harry đâu có dám nói với Sirius, câu thần chú cậu vừa sử dụng cực kỳ nguy hiểm với phù thủy, bởi vì câu thần chú này thuộc về Giáo Hội, tu sĩ trời sinh có năng lực thần thánh mới có thể sử dụng; phù thủy mà rớ xớ vô chỉ có nước rớt xuống kết cục cạn kiệt ma lực mà chết. Harry còn chưa khôi phục lại thời kì đỉnh cao nên một câu thần chú này đã tiêu hao hết toàn bộ ma lực trong người cậu rồi.
Nhưng chú Sirius đâu có dễ lừa vậy, mặt chú còn xanh xao hơn vừa nãy: “Con không chịu nói cho chú thần chú này nguy hiểm, nếu không…”
Harry cắt ngang: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tiêu hao ma lực tí tẹo thôi mà, con uống thuốc Bổ sung thể lực và đi ngủ một giấc là lại khỏe như vâm!”
Sirius bèn bế Harry lên luôn, trong vòng hai giây là cậu đã nằm lên ghế sô pha với vẻ mặt hết sức hoang mang. Nhìn chú Sirius hiếm khi hung dữ, Harry ngoan ngoãn đắp mền đi ngủ, không quên dặn chú nhớ kêu mình dậy trước bữa tiệc tối nay vì cậu phải về trường tham dự buổi chọn dũng sĩ của Chiếc cốc lửa.
Trước giờ ăn tối, chú Sirius kêu Harry dậy, nhìn thời gian, cậu vội vã bật dậy chạy thẳng vô lò sưởi để về Quảng trường Grimmaud, rồi lại từ đó về Phòng Yêu Cầu.
Khi Harry ngồi xuống bên cạnh hai bạn tốt, rất nhanh đã phát hiện nhìn cậu có hơi kì kì, cô bé chọt lên tóc mái hỗn độn của Harry mới phát hiện mặt cậu rét căm như vừa chạy nửa tiếng ngoài trời tuyết. Hermione lại kéo tay Harry coi thử, chà, thêm một cục băng nữa, cô lo lắng: “Sao thế Harry, có phải bồ lại đau đầu không? Hay chúng ta đi bệnh thất cho bà Promfrey coi thử.”
Harry lắc đầu, nói: “Mình không sao.” Vừa nãy cậu lén uống thêm ít độc dược bổ sung thể lực, ma lực của cậu đang khôi phục từ từ, chắc cũng ráng chống được hết tiệc tối.
Lúc này cụ Dumbledore đã tuyên bố tới giờ nhập tiệc, không kịp ra ngoài nữa, Hermione đành phải vừa chăm sóc Harry vừa nhét đồ ăn vào miệng. Cả ba đứa đều ăn mà chẳng thấy vị gì. Có thể vì đó là bữa tiệc thứ hai trong vòng có hai ngày. Tất cả những người khác trong Sảnh đường đều nhỏng cổ cò liên tục, vẻ mặt nôn nóng, bồn chồn đứng lên đứng xuống xem cụ Dumbledore đã ăn xong chưa. Ron đơn giản chỉ muốn mấy cái đĩa được dẹp sạch đi cho rồi, và được nghe xem những ai được chọn làm quán quân. Harry thì quá mệt tới nỗi câu nhai rệu rạo món bánh mì nướng ngâm xúp kem bí đỏ, miếng có miếng không. Còn Hermione thì chăm chăm chất đồ ăn vô dĩa Harry khi nó vơi đi, cô bé cho rằng Harry cần phải ăn nhiều thịt bò và cà rốt để mặt mũi không còn tái nhợt nữa.
Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Sảnh đường và xẹp xuống ngay khi cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợ như bất cứ ai. Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.
Cụ Dumbledore nói: “Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp…” rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư: “…đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên.”
Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi… Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ…
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.
Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh. Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn: “Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!”
“Không có gì ngạc nhiên hết!” Ron hét lên khi một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường. Harry thấy, từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.
Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
Cụ Dumbledore hô: “Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!”
Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là…
Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.
Cụ xướng lên: “Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory!”
Tiếng gầm từ dãy bàn kế bên quá lớn. Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.
“Xuất sắc!” cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống. “Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một…”
Nhưng cụ Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi.
Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên: “Harry Potter.”
Mỗi cái đầu trong lễ đường đều quay qua để dòm Harry. Không một tiếng vỗ tay. Một tiếng rù rù, như thể một đàn ong giận dữ, từ từ tràn đầy Đại sảnh; vài đứa học trò đứng hẳn lên để nhìn Harry cho rõ hơn; Harry thong thả ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn phía cụ Dumbledore mà chớp mắt, trông như cậu đang hoang mang không biết vì sao cụ gọi tên mình.
Tuốt trên dãy bàn cao, giáo sư McGonagall đứng lên, đi ngang ông Ludo Bagman và giáo sư Karkaroff, đến thì thào khẩn cấp với giáo sư Dumbledore, cụ nghiêng tai về phía bà, hơi cau mày.