Trong văn phòng của Ban Thi hành Luật Pháp Thuật, chiếc gương trang trí đặt đặt đói diện với làm việc đột nhiên sáng lên, Hermione, người đang ngồi bên cạnh lò sưởi, quay đầu nhìn lên, trên tay vẫn cầm chặt trang nhật ký kia.
“Hermione, bọn mình ở Trạng trại Hang Sóc đợi cậu.” đây là tin nhắn đến từ tấm gương của Ronald Weasley, Hermione đưa tay lên má, trang nhật ký mỏng cứ thế rơi xuống trên đùi nàng. Tâm trạng của nàng lên xuống thất thường, một cảm giác đè nén ngột ngạt giống như muốn nhấn chìm nàng, nhưng nàng lại không thể giải bày với bất kỳ ai.
Hermione đứng dậy, trở về ngồi ở bàn làm việc. Bình tĩnh và tự chủ, quyết đoán và sắc sảo, nàng dùng những phẩm chất này làm vỏ ngoài bao bọc cho chính mình, như thể Bộ trưởng Granger đáng kính đã trở lại rồi.
Mớ nhật ký kia nằm ngổn ngang trên bàn làm việc của nàng, khác với nhưng hồ sơ đã được sắp xếp cũng như lưu trữ. Hermione không hề trốn tránh, nàng rất bình tĩnh mà sắp xếp lại những trang nhật ký đã ố vàng, giống như những năm cô còn ở đắm mình trong thư viện ở Hogwarts sửa chữa cũng như sắp xếp lại các ghi chú của mình.
Etheline Floris đã chết, chết ở Azkaban lạnh giá, chết trước lễ Giáng sinh này một ngày.
Hermione bất chợt nhớ ra ngày mai là sinh nhật của Etheline. Nhưng cô ấy thì mãi dừng lại ở ngày hôm nay.
Nàng rốt cuộc cũng không thể nào khống chế được mà để lộ vẻ mặt chua xót, cánh tay nàng rũ xuống, chẳng cách nào có thể lại tiếp tục sắp xếp.
[Năm 1997, tôi đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.]
Đầu óc Hermione trở nên hỗn loạn, phải mất đến mấy giây nàng mới nhận ra rằng đó là một năm quan trọng trong Chiến tranh Phù thủy lần thứ hai.
[Thành tích của tôi trong OWLs và NEWTs đều tốt, nên tôi có thể trực tiếp vào nhận việc tại Bộ Pháp Thuật ngay sau khi tốt nghiệp. Nhưng đây cũng không phải là một năm yên bình, Bộ Pháp Thuật đã bị Tử Thần Thực Tử xâm nhập, Thickness vừa mới được bổ nhiệm cũng đã trúng phải Lời nguyền độc đoán*, toàn bộ thế giới Phù thủy đều im như ve sầu mùa đông.
Mà em thì đang cùng Chúa cứu thế Harry Potter chạy trốn.
Tôi bí mật tìm kiếm tung tích của em, từ gia tộc Floris mà tôi ghét cay ghét đắng, từ Bellatrix, và cả mật mã “Potter’s Lookout” trên radio, tôi ao ước được nghe thấy tin tức về em, dù chỉ là vỏn vẹn đôi ba câu, nhưng điều ấy chứng minh được rằng em vẫn ổn.
Trong những ngày tháng chán nản bị mắc kẹt ở gia tộc Floris, rốt cuộc tôi lựa chọn đi làm ở Sở Bảo Mật – ít nhất thì tôi có thể thoát khỏi cái trang viên mà Tử Thần Thực Tử cùng Nhiếp Hồn Quái thường xuyên xuất hiện.
Sở Bảo Mật có rất nhiều thông tin mật, vậy nên gia tộc Floris rất hài lòng với quyết định của tôi.
Tôi vào làm ở Phòng Thời Gian và trở thành một Unspeakable. Ở đây không có sự phân chia về cấp bậc, chỉ có vài vị Phù thủy già, và tôi là người mới duy nhất trong vài năm trở lại đây. Đồng nghiệp không quan tâm đến nhất cử nhất động của tôi, tôi có thể tự do ra vào mọi nơi ở Phòng Thời Gian, chỉ có khoảng thời gian cuối năm thì mọi người mới tụ tập lại với nhau bàn bạc về tiến độ nghiên cứu – mà nghiên cứu cái gì thì cũng chẳng ai để tâm đến.
Một ngày nọ, không lâu sau khi tôi vào làm, tôi tìm thấy một chiếc kim sắc đồng hồ cát đang lóe sáng không ngừng – chiếc tủ kính chứa Xoay thời gian ấy đã trúng phải Bùa choáng* trong Trận chiến Sở Bảo Mật vào năm ngoái, ngăn tủ bị vỡ nát – được khôi phục – vỡ nát… Xoay thời gian ở bên trong không bị hư hại, nhưng lại bị mắc kẹt trong vòng lặp tuần hoàn vô hạn, không cách nào có thể sửa dụng được nữa.
Tôi đã tra cứu tất cả các tài liệu liên quan kể cả là các sách cổ, một ý tưởng nảy ra trong đầu. Tôi muốn phá vỡ vòng lặp này và để Xoay thời gian có thể trở lại bình thường.
– Lúc này lại phát sinh việc ngoài ý muốn.
Mọi thứ trở người lại một cách nhanh chóng, những hình ảnh mờ ảo cùng với những hình dạng méo mó lướt qua trước mắt tôi, tiếng trống bên tai ngày càng lớn hơn, mọi cơ quan nội tạng trong cơ thể tôi như muốn vỡ tung ra trong cái âm thanh vo ve từ bốn phương tám hướng này, thế giới “oanh” một tiếng rồi lại trở lại bình thường.
Ánh sáng giống như kim cương xuất hiện không ngừng, trên tường có vô số những chiếc đồng hồ lớn nhỏ, tiếng tích tắc ngập tràn căn phòng, cuối cùng là một tấm kính pha lê hình chuông cao lớn.
Ngày 18 tháng 6 năm 1996.
Tôi thấy rõ ngày và giờ quốc tế.
– Tôi đã trở lại ngày xảy ra Trận chiến Sở Bảo Mật cách đây một năm!
Trước khi tôi có thể suy nghĩ về điều này, giây tiếp theo tôi nghe thấy một tiếng va chạm mạnh – từ một cánh cửa khác!
Tôi chạy như bay tới Sảnh Tiên Tri, không dám chậm trễ dù chỉ là một phút giây, em cùng với Quân đoàn Dumbledore, lại còn đối mặt với một tên Tử Thần Thực Tử điên cuồng như Bellatrix – kết quả là? Tôi đột ngột dừng lại, đứng chết trân như tượng trước cánh cửa rắn chắc.
Tất cả mọi người đều thấy tôi, em tròn xoe mắt nhìn tôi, không dám tin mà gọi một tiếng: “– Etheline?”
Tôi bừng tỉnh, nhìn xung quanh, tôi đã vi phạm quy tắc cơ bản khi sử dụng Xoay thời gian, tương lai đã thay đổi không còn nằm trong sự kiểm soát.
Bellatrix cũng biết tôi.
Cô ta bật ra những tiếng cười khúc khích rất khó chịu, quay đầu nhìn tôi nói: “Xem ra gia tộc Floris vẫn rất trung thành, mặc dù chỉ gửi tới đây một cô gái nhỏ! Nhưng như thế cũng đủ để đối phó với Potter và những người bạn nhỏ của hắn –”
Trái tim tôi như bị một con rắn độc quấn lấy, cảm giác thật khó thở, tôi không dám đối diện với ánh mắt kinh ngạc của em và Quân đoàn Dumbledore, tôi lặng người đứng tại chỗ, cũng nghe thấy tiếng cười nhạo của Malfoy, hắn vẫy tay với tôi: “Tới đây, Etheline, Chúa tể hắc ám sẽ thưởng cho ngươi vì lòng dũng cảm của mình!”
Tôi thấy em nhăn mặt, tôi còn chưa kịp trả lời, Harry Potter đột nhiên hét lớn: “Bắt đầu!”
“Avada kedavra*” năm giọng nói khác nhau đồng thời vang lên, những chiếc kệ cao chót vót lung lay như sắp đổ, vô số quả cầu thủy tinh rơi xuống đất như những trận mưa đá vậy – em đã lấy lại được sự bình tĩnh của ngày xưa, những người bạn đồng hành của em vội vàng kéo em chạy trốn, những mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi trong bụi bặm của cuộc chiến, em đột nhiên quay đầu lại nhìn vào mắt tôi.
Những mảnh thủy tinh xé toạc da tôi, vết thương xuất hiện trên gương mặt, xung quanh là sự hỗn loạn tột cùng, nhưng tôi vẫn như thế không có nhúc nhích.
Tôi nghe thấy em hét lên: “Chạy đi – “
Tiếng vọng của sự nổ tung, cùng với đó là vô số mảnh vỡ rơi xuống đất, vào thời khắc này, tôi rốt cuộc cũng cảm nhận được sự chân thực – tôi đã không còn chỉ là một khán giả đứng xem cuộc chiến lịch sử này nữa rồi.
Bellatrix không có thời gian chú ý đến tôi, tôi ở giữa những Tử Thần Thực Tìm đang tìm kiếm em ở mọi chỗ, nơi nơi là tiếng bước chân hỗn độn và lộn xộn những tiếng va đập của vật nặng rơi xuống, tôi không tìm thấy em, lòng tôi cũng đang cầu nguyện rằng bọn họ sẽ không tìm thấy em.
Khi tôi chạy xung quanh, tôi nghĩ về cái Xoay thời gian – đây là một tình huống chưa từng được ghi lại trong lịch sử!
Quan trọng hơn là, Xoay thời gian không có ở trên người tôi.
Tôi xoay người chạy ngược về Phòng Thời Gian, nhưng tình cờ tôi lại gặp phải vài tên Tử Thần Thực Tử đang tìm kiếm em.
“Tiểu thư Floris.” bọn họ rất tôn trọng tôi, tôi đáp lại một cách qua loa, rồi họ lại tiếp tục lục tung Phòng Thời Gian.
“Kiểm tra dưới gầm bàn đi.” ai đó nói. Tôi nhìn thoáng qua một cách tùy ý, lòng ngập tràn sự sợ hãi – từ hướng của tôi, có thể nhìn thấy một mảnh vải nhỏ lộ ra từ dưới khăn trải bàn.
Trước khi tôi có thể phản ứng được, Harry Potter đã với tay đưa đũa phép của mình từ dưới gầm bàn ra, và một cú “Stupefy*” đánh trúng một tên Tử Thần Thực Tử gần nhất, trong nháy măt, Phòng Thời Gian lại trở nên hỗn loạn, tôi nhìn thấy một tên Tử Thần Thực Tử chĩa đũa phép của hắn về phía em khi còn đang chui từ gầm bàn ra: “Avada –”
Cả người tôi đều căng thẳng, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc như thế này, tôi niệm ra nhanh hơn hắn: “Expelliarmus*”, ánh sáng màu lục đã tắt ngúm, đũa phép của hắn văng ra khỏi tay.
Em vẫn giữ nguyên tư thế phủ phục trên mặt đất như vậy, ngẩng đầu lên một cách cứng đờ, những tên Tử Thần Thực Tử khác đã bắt đầu chú ý đến, tôi giả vờ như mình chẳng biết gì, rồi bước thật nhanh đến trước tấm kính, cầm lấy một cái Xoay thời gian trước khi trận chiến lan rộng ra.
Giây tiếp theo, tôi có linh cảm chẳng lành, nhanh chóng tránh ra, tên Tử Thần Thực vừa nãy muốn giết em bằng Avada đâm sầm vào tủ kính, đầu hắn lọt vào cái bình hình chuông, sau đó đầu hắn dần thu nhỏ lại một cách bất thường, gò má cũng trở nên nhẵn nhụi – đây là đầu của một đứa trẻ!
Mọi người đều sững sờ, tôi cũng sửng sốt, em run giọng sợ hãi nói: “Là thời gian…”
Nhưng mà không có thời gian để bàng hoàng! Vị trí đã bị lộ, các em đổi hướng chạy đến một cánh cửa khác, em cố gắng gia cố văn phòng mà em đang trốn, nhưng những tên Tử Thần Thực Tử đã nhanh hơn – tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay cầm đũa phép của tôi đổ mồ hôi không ngừng, em bị đánh bay bởi Bùa văng*, tôi chẳng thể lo đến việc ngụy trang nữa, lao đến trước mặt em, mà em cũng dùng ra “Petrificus Totalus” thành công, tôi thở phào nhẹ nhõm –
“Hermione!”
Một luồng ánh sáng tím xuyên qua ngực em, em trợn mắt kinh ngạc, cuộn tròn người rồi ngã xuống đất, bất động.
Cánh tay tôi vươn ra, cảm thấy choáng váng – tôi chẳng thể ngăn cản được gì cả.
Cách xa vài bước chân, tôi nhìn những người bạn đồng hành của em lay lay em trong tuyệt vọng, khi họ xác nhận được em vẫn còn sống – tôi cùng với bọ họ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Em nằm trên mặt đất, gương mặt tái mét, tôi không dám đối mặt với em, bạn của em thấy tôi, rồi lại lạnh lùng nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, kéo lấy tay em và mang em rời đi ngay trước mặt tôi.
Đó là một ngày mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, sau đó mọi thứ kết thúc một cách rất qua loa, quả cầu tiên tri mà Voldemort hằng mong ước đã vỡ nát, Giáo sư Dumbledore vĩ đại cũng đến, và Sirius thì chết.
Tôi từng chỉ đọc qua những tin tức này trên báo, nhưng giờ đây tôi đã thực sự trải qua những chuyện này.
Đây thực sự là một cơn ác mộng, tôi nhớ Sirius, chú ấy cũng cô độc giống như tôi, từ lần đầu tiên chú ấy đến Hogwarts, chỉ một cái liếc mắt thì tôi đã nhận ra con chó đen ấy là một Animagus, về sau chú ấy và Crookshanks trở thành bạn bè, tôi nhớ những lúc tôi giúp chú ấy bắt tên chuột Pettigrew.
Sự tham dự tình cờ này của tôi có thể thay đổi điều gì? Kim sắc đồng hồ lạnh lẽo nằm trong lồng ngực tôi, trái tim tôi đau đớn đến khó có thể chịu được, mồ hôi túa ra trên trán, tôi đoán đây hẳn là lời nhắc nhở rằng tôi cần phải rời đi – cầm chiếc đồng hồ tinh xảo trong tay, lại nhớ đến cảnh tượng em trúng phải bùa chú, tôi vô cùng khát khao có thể được nhìn thấy em một lần nữa. Người mà em nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy sẽ là ai đây? Em sẽ coi Etheline là kẻ thù hay vẫn là bạn bè? Tôi kìm lại những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiếp tục sử dụng Xoay thời gian.]
Trong văn phòng Ban Thi hành Luật Pháp Thuật, Hermione cảm thấy kinh hãi, lông mày nhăn lại thật sâu, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ về những con chữ này – sao Xoay thời gian có thể trở về một năm trước được, giới hạn của nó rõ ràng chỉ có năm giờ!
Tác giả có lời muốn nói: Chương này tham khảo từ chương 95 của nguyên tác Harry Potter, J.K.Rowling.
Bởi vì là đồng nhân cho nên sẽ có những cảnh và lời thoại chắc chắn có liên quan đến nguyên tác, nếu không quan trọng đương nhiên sẽ không sửa lại, mong mọi người thông cảm.
_______________
*Imperius Curse (Lời nguyền độc đoán): là một trong ba Lời nguyền không thể tha thứ (Unforgiveable Curses). Lời nguyền này được mô tả là có thể cho phép điều khiển hành động của người khác.
Câu thần chú là Imperio. Lời nguyền này khiến cho các nạn nhân của nó – các Imperic trở thành một con rối không hơn không kém, và họ bị buộc phải làm theo các hành động được ra lệnh.
*Killing Curse (Lời nguyền chết chóc): câu thần chú của nó là Avada Kedarva một câu chú khá quen thuộc nhỉ, lời nguyền này cũng là một trong ba Lời nguyền không thể tha thứ. Còn tác dụng của nó hẳn ai cũng biết rồi nhỉ.
*Stunning Spell (Bùa choáng): câu thần chú của nó là Stupefy. Bùa này có tác dụng làm choáng mục tiêu.
*Disarming Charm (Bùa giải giới): câu thần chú là Experlliarmus. Được mô tả là dùng để tước mọi vũ khí mà đối phương đang cầm, hoặc là vô hiệu hóa pháp thuật được dùng quá đà.
*? (Bùa văng): câu thần chú là Everte Statum. Bùa này khiến đối phương văng xa khỏi vị trí đang đứng.
*Full Body-Bind Curse (Bùa tê liệt): câu thần chú là Petrificus Totalus. Tác dụng là làm tê liệt đối phương.