– Tôi đương nhiên biết mình phải làm gì, cảm ơn Hạ lão gia nhắc nhở!
Nói xong, Khúc Thiên Minh bật cười to thành tiếng rồi vẫy tay đi ra ngoài.
Khúc Thiên Minh lúc nào cũng như vậy, không sợ trời, không sợ đất, không sợ bất cứ một ai. Anh ta cứ luôn thích gì làm nấy, không ai dám cản anh ta cả, chỉ có Hạ Thi Văn.
Nhưng tiếc là khi Hạ Thi Văn mới 3 tuổi, khi gia đình cô vẫn còn đang sống ở căn biệt thự xinh đẹp cạnh bờ biển thì một biến cố lớn xảy ra, và rồi…không còn sau đó nữa.
…
Khúc Thiên Minh vừa đóng cửa phòng chủ tịch vào thì đã nhìn thấy Hạ Thi Văn ngồi ở chỗ nghỉ ngơi dành cho khách đợi mình.
Thấy cô đang ngáp ngắn ngáp dài, miệng Khúc Thiên Minh bỗng nở nụ cười thỏa mãn, như một người anh trai thấy em gái mình sống khỏe mạnh thì vui vô cùng!
Anh ta chạy lại, đứng sát bên cạnh chỗ Hạ Thi Văn đang ngồi. Nhìn thấy đôi giày da đen bước tới gần chỗ mình, Hạ Thi Văn ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Khúc Thiên Minh đang nhìn mình nở nụ cười ấm áp.
Có lẽ lúc nãy đã làm việc qua với anh ta nên cô không còn thấy đau đầu nữa. Cô còn định mở miệng nói thì Khúc Thiên Minh đã nhanh nhẹn lên tiếng trước:
– Chắc em cũng đói rồi nhỉ? Xuống tầng 1 đợi anh, anh xuống lấy xe rồi chúng ta đi!
Nói xong, anh ta vươn đôi tay to lớn, xoa nhẹ đầu cô rồi quay qua thang máy đi xuống, mặc kệ cho Hạ Thi Văn đang ngớ người ngồi ở đó.
Đợi đến khi chiếc thang máy đóng sầm cửa lại, cô mới giật mình đứng lên định đuổi theo nhưng quá muộn!
Cô chỉ có thể đứng đó, dùng tay che lại khuôn mặt mình, Hạ Thi Văn tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, người ta xoa đầu mình mà mình còn không tránh kịp.
Nhưng, dù có vậy, cô vẫn cảm thấy người này vô cùng gần gũi với cô, từ mùi hương trên bộ quần áo của anh ta đến nụ cười ấm áp ấy, tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Thang máy cũng đến rồi, Hạ Thi Văn nhanh chóng chạy trong, xuống đến tầng 1 cô đã thấy Khúc Thiên Minh ngồi trong chiếc xe thể thao Ferrari SP8 màu đỏ vô cùng thời thượng đang ló đầu nhìn cô rồi bấm còi xe.
Chiếc xe thì chỉ có hai chỗ ngồi, Hạ Thi Văn không có cách nào khác nên chỉ có thể ngồi bên cạnh ghế lái của anh ta.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại ở trước cửa một khách sạn 5 sao vô cùng sang trọng. Khúc Thiên Minh mở cửa xe rồi tùy tiện ném lại chìa khóa cho bảo vệ, sau đó anh ta vòng sang mở cửa cho Hạ Thi Văn và mời cô bước xuống.
Hai người cùng sánh đôi bước vào khách sạn, một nam thanh, một nữ tú làm ánh mắt ai nấy cũng đều không thể rời nổi. Thang máy đi lên tầng cao nhất, quản lí dẫn hai người vào một căn phòng VIP sang trọng bàn tròn, tuy chỉ có 2 người nhưng căn phòng vô cùng rộng.
Khúc Thiên Minh đẩy ghế mời cô ngồi rồi ra hiệu cho quản lí mang món ăn lên. Lúc này, Hạ Thi Văn mới lên tiếng:
– Khúc Tổng, chỉ là một bữa ăn, đơn giản chút là được rồi!
Nghe cô nói vậy thì anh ta lắc đầu, ánh mắt lộ đầy ý cười, anh nói:
– Đừng gọi anh là Khúc Tổng, bây giờ là giờ ăn trưa. Gọi anh Khúc Thiên Minh là được!
Hạ Thi Văn cầm lấy chiếc ly đã được đổ rượu vang đỏ, lắc vài vòng, đưa lên miệng nhấp rồi nói tiếp:
– Có lẽ chúng ta chưa thân quen như vậy, cứ để tôi gọi anh là Khúc Tổng là được rồi!
Rồi Hạ Thi văn bỏ ly rượu xuống vừa nói vừa cười.
Có lẽ cô không biết, mình và Khúc Thiên Minh là người thân của nhau, mặc dù chính Hạ Thi Văn cũng cảm thấy anh ta rất quen thuộc, nhưng đó chỉ là cảm giác của cô, còn bây giờ, cô với anh ta vẫn chỉ là đối tác làm ăn, tuyệt đối phải giữ phép.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, hai người bắt đầu ăn, bữa cơm trưa trong phòng được bao bởi một bầu không gian lặng thinh. Nhưng rồi, như nhớ ra điều gì đấy, Khúc Thiên Minh bỏ tay đang cầm dĩa xuống, nhỏ giọng nói:
– Thật ra, chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi! Thi Thi ạ!