Trong vòng 3 tiếng đồng hồ, Lục Phiêu Diêu đã mau chóng xuất hiện ở dưới khu chung cư của Trà Dụ. Ngẩng cao đầu ngước nhìn tòa chung cư cao cấp kia, cô hình như biết chỗ này.
Khu chung cư này được gọi là nơi tụ tập của giới nghệ thuật, những nghệ sĩ hàng đầu sẽ sống ở đây vì tính bảo mật nơi này cao hơn so với các chung cư khác.
Trà Dụ hai tay nắm lấy hai vali của cô, chỉ chừa lại túi đựng đồ lót nhỏ trên xe để cô tự cầm. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nói:
– Có lẽ cô sẽ sống ở đây cùng tôi một thời gian. Mặc dù nơi này không thoải mái bằng ở Trà gia nhưng cũng tạm được. Với lại chỗ này cũng gần công ty tôi nữa nên chúng ta ở tạm đi.
Lục Phiêu Diêu cầm túi xách trên tay, gật đầu lia lịa.
Anh nhướng mày, ra hiệu bảo cô đi theo sau, Phiêu Diêu nhanh nhẹn chạy theo phía sau anh.
Thang máy chạy tới tầng 9, cửa mở, Lục Phiêu Diêu đưa mắt nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi:
– Ông chủ, phòng anh ở đâu?
Trà Dụ thấy cô đã đổi xưng hô từ đại ca sang ông chủ cũng chẳng quan tâm gì mấy, anh liếc nhìn cô:
– Tầng này không có phòng nào không phải của tôi.
Lục Phiêu Diêu như trợn tròn mắt:
– Ông chủ à, anh cũng quăng tiền hơi lố rồi ấy.
Trà Dụ nhấc chân rời khỏi thang máy:
– Tại tôi dư tiền.
Phiêu Diêu nhanh chân chạy theo anh, thầm lẩm bẩm:
– Thiên địa ơi, đùi vàng tự nhiên lại xuất hiện trước mắt. Con đang nằm mơ sao?
Trà Dụ bước vào phòng gần thang máy nhất, anh cũng thường sống ở phòng này, đơn giản là vì nó gần thang máy nên đi đỡ mất công thôi.
Bước vào phòng, Lục Phiêu Diêu lần nữa muốn há hốc mồm, cô chạy khắp phòng, hò reo:
– Ah, nơi này tuyệt quá.
Khắp căn phòng là sơn chủ đạo là màu xanh lá rất nhạt, tủ đựng đầy các giải thưởng lớn nhỏ, trong và ngoài nước của Trà Dụ. Ngoài ra còn có chữ kí các diễn viên lớn và các đạo diễn nổi tiếng được lồng khung treo trên tường. Tấm ảnh anh nhận giải thưởng ảnh đến sừng sững đập vào mắt cô, theo đó là ảnh anh chụp cùng các ca sĩ có tiếng tăm trên thế giới.
Một người thích nghệ thuật như Lục Phiêu Diêu sao không thích nơi này được kia chứ.
Trà Dụ kéo vali để sang một góc, anh tiến tới phía lấy ra sấp hợp đồng đã chuẩn bị sẵn:
– Lại đây kí tên, không biết chữ thì lăn dấu vân tay này. ngôn tình hoàn
Lục Phiêu Diêu trừng mắt nhìn anh, sao cô cứ cảm giác mình bị anh gài bẫy, kiểu như anh đã âm mưu từ lâu đợi cô nhảy vào hố vậy.
Trên hợp đồng giao ước cũng khá rõ ràng, bên A là Trà Dụ thuê bên B là Lục Phiêu Diêu làm vị hôn thê trong một năm, bên B Lục Phiêu Diêu có nhiệm vụ nghe theo lời của bên A và xuất hiện trong các cuộc gặp gỡ gia đình với bên A. Theo đó, bên A Trà Dụ sẽ trả tiền thuê theo tháng cho bên B Lục Phiêu Diêu, đồng thời sẽ giúp đỡ Lục Phiêu Diêu trong giới giải trí. Hết hợp đồng hai người không dính líu gì đến nhau.
Lục Phiêu Diêu đọc xong liền rón rén giơ tay biểu quyết:
– Ông chủ Trà, tôi có thể xin ghi thêm một điều khoản không?
Trà Dụ đang dựa lưng vào thành ghế thì nhổm dậy, hơi ngẩng đầu nhìn cô đang đứng, anh lên tiếng:
– Tôi nghe.
Lục Phiêu Diêu nhìn anh, môi đỏ khẽ đóng mở:
– Trong thời gian kí hợp đồng thì hai bên không được can thiệp vào chuyện tình cảm đối phương và tuyệt đối không được có tình cảm với đối phương.
Anh nghe đến đây liền giơ tay ra hiệu bảo cô ngưng nói tiếp:
– Tôi từ chối.
– Tại sao? – Cô lên tiếng hỏi.
Trà Dụ bình tĩnh nhìn cô, sau đó đưa cây bút mực về phía cô, giọng nói cũng có chút lãm đạm:
– Ghi thêm thì sao này cô sẽ hối hận đó? Kí tên đi, đừng có kiến nghị nữa.
Lục Phiêu Diêu bĩu môi, lậm bậm:
– Có anh mới hối hận ấy. Bộ anh tính giống bá đạo tổng tài từng bước theo đuổi tiểu tình nhân giống trong tiểu thuyết thật à.
Trà Dụ nhét thẳng cây bút vào trong tay cô, mặt này vẻ bất lực:
– Tiểu tình nhân của tôi ơi, rảnh thì hát ca nhảy múa đi, đừng coi ba cái tiểu thuyết ngôn tình rồi suy nghĩ nữa.
Lục Phiêu Diêu giật cây bút từ tay anh:
– Nhưng mà cốt truyện ảnh đế giàu có cùng tiểu tình nhân của anh ta hot lắm ấy.
Trà Dụ vươn tay cốc vào trán cô một cái nhẹ:
– Cô tính làm tình nhân của tôi hay gì mà cứ nhắc hoài vậy?
Cô cuống quýt chạy khỏi anh, hai mắt đều thể hiện sự kháng cự:
– Anh nằm mơ đi, trừ khi tôi biến thành chó mới thích anh.
Trà Dụ nghe vậy chỉ im lặng, điều này càng làm Lục Phiêu Diêu trong lòng nổi lềnh bềnh sự lo lắng.
Anh nhìn cô đã kí vào bản hợp đồng, bản thân mãn nguyện gật gù:
– Tốt. Ngày mai rảnh rỗi thì cùng tôi đi tìm trợ lí phù hợp với cô.
Lục Phiêu Diêu nghe vậy liền giơ tay kiến nghị:
– Tôi có người muốn đề cử, chị Bạch Lê. Ngày mai tôi lập tức đi kiếm chị ấy, anh để chị ấy làm trợ lí tôi có được không?