Ngôn Hạ Sơ chăm chú nhìn đường, chợt mắt anh va vào chiếc Bugatti Veyron Vivere By Mansory vừa vượt qua anh, đàn ông ai chả thích chơi xe, Ngôn Hạ Sơ cũng vậy.
Trong chiếc Bugatti Veyron Vivere By Mansory, ông chú trung niên chăm chú lái xe, kế bên là cậu thanh niên trẻ, trên tay cầm laptop, vừa gõ chữ vừa lên tiếng:
– Gặp gỡ đối tác tại sân golf xong thì về công ty dự họp. Xử lý công việc. Tối ăn uống cùng nữ diễn viên đỉnh lưu để mời cô ấy tham gia bộ phim cổ trang sắp tới.
Người đàn ông ngồi phía sau xe hơi nhíu mày, giọng nói trầm trầm ngắt quãng lên tiếng đáp:
– Không đi. Cậu đi gặp cô ta đi.
Cậu thanh niên trẻ ấy là trợ lí của anh – Lưu Khả Túc nghe vậy vội trả lời:
– Không được đâu Trà tổng. Cô ấy nhất quyết đòi gặp anh, hay là anh bỉ chút thời gian đi gặp cô ấy thì kế hoạch phim cổ trang đó của chúng ta sẽ thành công sớm thôi.
Trà Dụ liếc nhìn cậu ta, có phải dạo này anh dễ dàng quá nên nhân viên sắp leo lên đầu anh ngồi rồi không?
Trợ lí Lưu nhìn anh từ tốn gỡ gọng kính bạc ấy đặt lên cạnh cửa sổ, cậu vội vàng nói:
– Trà tổng, đưa kính cho tôi giữ giúp anh.
Anh nhấc mày, im lặng không hồi đáp cậu. Lưu Khả Túc nhìn là thấy có điều không ổn, cậu hỏi:
– Tối qua anh lại không ngủ ngon sao?
– Ừm.
Cậu còn tính nói tiếp thì điện thoại Trà Dụ vang lên, anh vừa nghe máy thì đã bị giọng nói đầu bên kia làm điếc tai:
– Du Du của mẹ. Mẹ nghe nói tối con sẽ đi ăn cùng Kiều Kiều phải không? Con không cần trả lời, chỉ cần xách cái mông đi gặp mặt cho mẹ, thuận tiện hẹn hò với Kiều Kiều luôn! Yêu con!
Trà Dụ không quan tâm vế sau, anh chỉ lên tiếng nhắc nhở:
– Là Dụ.
Nhưng tiếc là mẹ anh không quan tâm đến lời anh, bà lẩm bẩm:
– Du Du nghe dễ thương hơn Dụ Dụ nhiều mà.
Trà Dụ tắt máy, quăng kính cùng điện thoại về phía trợ lí của mình. Anh nhắm mắt thả lỏng người.
Trợ lí Lưu nhận điện thoại và kính liền nhanh chóng cất gọn gàng. Cậu đưa mắt nhìn bác lái xe, hai người hiểu ý nhau mà bật cười.
Trà Dụ và mẹ anh ấy thật giống nhau. Đều rất tùy tiện.
Mẹ anh ấy lúc đi làm giấy khai sinh liền tùy tiện thêm dấu vào tên thàng Trà Dụ.
Anh khi rời showbiz về quản lý công ty nghệ thuật của gia đình cũng tùy tiện đổi tên công ty thành Tea-D.
Gen nhà này quái lạ thật đấy – Trợ lí Lưu thầm nghĩ.
Trà Dụ lúc này nhắm mắt mãi nhưng chẳng rơi vào giấc ngủ được. Anh mím môi, chân mày chau lại khiến gương mặt như tạc tượng ấy thêm phần đau khổ.
Anh có vấn đề về giấc ngủ, lúc nhỏ từng chữa hết rồi nhưng đến giờ lại tái phát. Trước khi ngủ thường phải dùng thuốc hoặc thôi miên, nhưng dùng nhiều rồi cũng khiến anh mệt mỏi.
Buổi tối, thành phố phồn hoa này lên đèn càng trở nên đẹp đẽ và xa hoa. Trà Dụ một thân vest đen bước vào nhà hàng, đi thẳng vào phòng đã hẹn.
Vừa mở cửa phòng thì đập vào mắt anh là dáng vẻ nữ diễn viên Kiều Kiều mặc váy tím cắt xẻ táo bạo gần như khoe hết thân thể ngồi đợi anh, Trà Dụ âm thầm dời mắt:
– Gu thẩm mỹ cô xấu thật đấy.
Nụ cười Kiều Kiều trở nên cứng đờ nhưng cô ấy vẫn cố mỉm cười, ánh mắt cong cong lưu tình xứng với danh nữ diễn viên đỉnh lưu:
– Anh Dụ thật là thẳng tính.
Trà Dụ cười gượng, anh nói vậy rồi mà cô ta cũng có thể đáp được, quả là cao tay. Ngồi vào bàn ăn, Trà Dụ đánh giá món ăn trên bàn, nhướng mày:
– Chắc mẹ tôi gửi danh sách những món tôi thích cho cô rồi nhỉ?. Truyện Linh Dị
Kiều Kiều cười e thẹn, gắp một đũa đầy ụ vào bát của anh:
– Bác gái quả thực rất tâm lí, lo em không hiểu ý anh nên đã giúp em ấy.
Tay anh không đụng đũa, hai tay đặt gọn trên đùi:
– Tôi đến đây không phải để xem mắt, tôi muốn mời cô tham gia vào dự án phim của công ty chúng tôi.
Cô ấy nghe anh nói liền nhanh chóng đáp:
– Được thôi. Chỉ cần liên quan đến anh thì em đều đồng ý.
Trà Dụ gật đầu:
– Cảm ơn. Hẹn gặp lại.
Nói rồi anh đẩy bản hợp đồng về phía cô rồi rời đi, để lại Kiều Kiều phía sau rơi vào hoang mang.
Trà Dụ vừa ra khỏi phòng liền đưa tay quệt mũi, căn phòng đó đúng là nồng mùi phấn hoa quá rồi. Gu của mẹ anh sao càng ngày càng tệ vậy?
Anh từ trên lầu nhìn xuống sảnh, nhìn dàn nhạc đang dần dần vang lên âm thanh, theo sau là giọng hát của một cô gái mà nãy giờ anh chả phát hiện sự tồn tại.
Cô gái mặc một chiếc váy đỏ nhạt, đeo khăn che mặt, nhìn qua chỉ thấy dáng người khá tinh xảo nhưng cũng không quá nổi bật để lọt vào mắt anh.
Thứ khiến anh bất ngờ là khi cô ấy cất giọng, chất giọng không quá ngọt nhưng pha lẫn chút gì đó thanh mát tựa như bạc hà, mềm mại, ngọt ngào nhưng không gây ngấy.
Trà Dụ nhắm mắt tận hưởng giai điệu bài hát, cảm giác thật sự rất thư thái.