7 giờ sáng.
Cô tỉnh dậy, nhìn đồng hồ cô cứ nghĩ bản thân ngủ được nhiều lắm. Vì mới chuyển sang nơi ở mới nên có chút không quen. Cô vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, cô đi xuống lầu. Mọi người thấy cô đều ” Chào thiếu phu nhân”.
Cô cũng đáp lại với họ. Từ hôm qua sau khi cô đến không khí trong nhà cũng vui vẻ hơn nhiều chỉ là không thể hiện ở trước mặt anh thôi.
” Thiếu phu nhân, chị dậy rồi. Mau lại đây ăn sáng đi.” Hinh Nhi tươi cười gọi.
Cô lại gần hỏi mọi người.
” Thiếu gia của mấy người đi đâu rồi ?”
” Thiếu gia cậu ấy đã đi làm rồi.”
” Vậy anh ta đã ăn uống gì chưa ?”
” Thiếu gia không có thói quen ăn sáng, chỉ uống một ly cà phê rồi đi.”
Hôm qua anh vừa uống rượu vậy mà sáng nay lại không ăn uống một thứ gì.
Cô ngồi xuống thì thấy người làm trong nhà cứ nhìn mình, đặc biệt là đầu bếp.
” Có việc gì sao ?”
” Không có gì, chỉ sợ thức ăn không hợp khẩu vị của người.” Người đàn ông đứng ở trong góc nói.
” Người lo xa rồi, con dễ nuôi lắm. Chỉ là con bị dị ứng với…dứa.”
Cô chỉ tay vào một món ăn có dứa trên bàn, người đầu bếp vội vàng bưng xuống.
” Xin lỗi thiếu phu nhân, chúng tôi sơ xuất rồi.”
” Không cần căng thẳng vậy đâu, con mới tới hôm qua mọi người không biết cũng là chuyện bình thường, từ từ tìm hiểu là được. Ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
” Cái này…thì…”
” Lời con nói hôm qua mọi người quên rồi sao ?”
” Vậy…cảm ơn thiếu phu nhân.” Mọi người lần lượt ngồi vào.
” Hôm qua con nói gì với mọi người, đều quên hết rồi ah ? Đừng gọi con là thiếu phu nhân mà gọi là Tranh Tranh.”
” Nhưng…”
” Chị Tranh Tranh, chị ăn thử món này đi.” Hinh Nhi gắp cho cô.
” Vậy chị cảm ơn, Hinh Nhi thật đáng yêu.”
Sau khi cô khen Hinh Nhi, mọi người cũng thư giãn hơn. Hôm nay đã là bữa ăn thứ 2 cô được ăn cùng với mọi người tại nhà riêng của anh.
****
9 giờ sáng.
Sau khi ăn xong mọi người lại ai làm việc người đó. Còn cô thì đang ngồi ở phòng khách xem lại công việc.
Đang yên lành thì có tiếng chuông cửa reo liên hồi, Hinh Nhi nhanh nhẹn chạy ra mở cửa thì một cô gái bước vào. Cô ta ăn mặc cực kỳ thiếu vải.
Mọi người trong nhà nhìn thấy cô ta thì không ưa nổi vì cách ăn mặc, mùi nước hoa trên người và cách nói chuyện không coi ai ra gì. Cô ta vào nhà liền ngồi xuống ghế, bảo người làm lấy cho cô ta ly nước. Nhưng mọi người đều không quan tâm đến, cô ta chỉ có thể tức giận liền bảo cô đi lấy. Cô bỏ công việc đang làm xuống, đứng dậy xuống bếp lấy nước cho cô ta. Hinh Nhi thấy vậy thì đi theo, xuống bếp liền bảo.
” Cô ta thích thiếu gia nhưng thiếu gia ghét cô ta một cách trầm trọng, có đuổi cô ta cũng không đi, cách một hai ngày lại đến một lần. Thậm chí cô ta luôn nói với mọi người khắp nơi rằng mình là thiếu phu nhân tương lai của Tiêu gia, bắt người làm trong nhà nghe theo ý mình.”
” Thì ra là trà xanh ah, mà trà xanh này có vẻ hơi chua nhỉ, vậy thì cho chanh vào.” Cô tiện tay lấy một quả chanh to trên bàn rồi vắt kiệt nước vào trong cốc.
” Đã xong, vậy chị mang lên cho cô ta uống đây.” Cô đi lên trong con mắt ngỡ ngàng của Hinh Nhi.
Cô đặt ly nước chanh không đường xuống bàn, thấy vậy cô ta liền với lấy cốc nước uống lấy uống để. Chỉ là nước vừa đến họng cô ta liền phun ra, ho sặc sụa. Cô ta tức giận quay qua to tiếng nói với cô.
” Cô lấy thứ gì cho tối uống vậy hả ? Có biết tôi là ai không ?”
” Tôi chẳng quan tâm cô là ai, hơn nữa cô bảo tôi lấy cho cô cốc nước tôi lấy rồi còn gì.”
” Chỉ là một người hầu mà dám nói với tôi như vậy sao ?”
” Chị ấy là thiếu phu nhân của Tiêu gia.” Hinh Nhi lớn tiếng bảo.
” Thiếu phu nhân ? Cái thứ chưa được cưới hỏi đoàng hoàng thì sao được tính. Dạ Tĩnh đâu, mau gọi anh ấy ra đây.”
Chị Phương ở trong góc chứng kiến mọi thứ, sợ cô chịu thiệt liền gọi điện cho anh.
” Thiếu gia, trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
” Chị bình tĩnh kể tôi nghe rồi bật camera trong nhà lên.”
” Cô gái họ Định đó lại đến nhà chúng ta, đúng lúc thiếu phu nhân ở nhà, vậy nên cô ta huênh hoang trước mặt thiếu phu nhân.”
” Chị giúp tôi theo dõi tình hình, có gì thì báo lại cho tôi.” Nghe xong mọi chuyện anh ôn tồn nói.
” Dạ vâng.”
Anh nhìn vào màn hình đang chiếu mọi chuyện ở nhà.
______________________
” Anh ấy không rảnh ra gặp cô, hơn nữa tuy là chúng tôi chưa làm đám cưới thật nhưng trong tương lai chắc chắn sẽ có.”
” Cô…” Cô ta cứng họng không nói được gì vậy là cầm cốc nước trên bàn định hắt cô nhưng bị cô nhanh tay cướp lấy hất ngược lại.
Cô ta cả người đều bị ướt quay qua lườm cô.
” Tao nhất định sẽ đi tìm ba mẹ của anh ấy để nói chuyện.”
” Tôi xin mời, với lại tôi nói cho cô biết ba mẹ của anh ấy, đặc biệt là bà nội cực kỳ yêu thương tôi.” Cô ngã người ra ghế.
” Mày…” Cô ta vừa nghiến răng vừa chỉ tay vào mặt cô.
” Tôi nhắc lại lần nữa muốn làm loạn ở đâu cũng được nhưng đây là Tiêu gia, không phải cái chợ. Nếu chỉ đến để làm loạn mời cô về cho.”
” Cô…là cái thá gì mà dám đuổi tôi.” Cô ta hét lên.
” Hinh Nhi, tiễn khách.”
Hinh Nhi cùng với hai người đàn ông đi đến xách cô ta quăng ra ngoài. Cô ta dậm chân hai cái rồi tức giận rời đi.
Hinh Nhi và mọi người đều khen cô giỏi vì có thể đuổi loại người này đi còn dạy cho cô ta bài học.
Anh ở công ty nhìn thấy mọi việc qua màn hình liền nhếch mép, anh không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy. Lúc đầu còn lo cô không đối phó được phái Thiều An trở về nhưng xem ra là anh lo thừa rồi.