Nhưng anh không nghĩ tới cơ thể dưới lớp quần áo đó lại mê người như vậy, ngực không thể nói lớn, nhưng khuôn ngực rất đẹp, mượt mà ưỡn lên một cách ngạo nghễ.
Eo rất mảnh, không, phải là cực kỳ mảnh khảnh rồi, tựa như vừa nắm sẽ gãy.
Đùi thon dài, còn làn da trắng nõn mịn màng.
Lúc tay anh chạm lên cơ thể của cô, chỉ cảm thấy mềm mại và mát rượi.
Tiếng hít thở không khỏi nặng mấy phần, kích động cũng biến thành dục vọng, không thể khống chế nữa.
Anh ôm lấy cô, ướt sũng ra khỏi phòng tắm, ngã xuống giường.
“Nặng ——”
Phương Thê cảm giác đầu còn rất choáng, trên người hình như bị một vật nặng đè lên.
Vì vậy cơ thể không ngừng giãy dụa, hy vọng có thể tránh thoát sự trói buộc này.
Hai mắt mờ ảo, làn da trắng hồng, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, Doãn Văn Trụ ở trên nhìn cô.
Chẳng qua người ở dưới không an phận, khiến anh không còn khả năng kiềm chế bản thân.
Giờ khắc này, anh chỉ nghĩ hung hăng đoạt cô.
Hình như rất lâu không có xúc động như vậy rồi, giống như mối tình đầu thời thiếu niên.
Môi anh nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng, tay nằm trên cổ cô từ từ trượt xuống, dừng nơi mềm mại trước ngực.
Mang theo nhiệt độ nóng bỏng, mở ra chương kích tình.
Trong đầu nghĩ đã rất lâu chưa hôn môi phụ nữ.
Nên chỉ nhìn đến người phụ nữ này, dục vọng lại nổi lên như vậy.
Có lẽ nhớ đến hương vị sắp bị lãng quên.
Cô không làm anh thất vọng, môi của cô rất ngọt, làm người khác muốn hung hăng giày xéo.
Răng môi quấn quít, đến khi cô không thở nổi, anh mới buông cô ra.
Ngay sau đó, môi lướt qua cằm của cô, xương quai xanh, cuối cùng dừng trên điểm đỏ trước ngực.
Nhẹ nhàng cắn, người ở dưới truyền đến tiếng than nhẹ, “Đau ——”
Tay anh cũng không rãnh rỗi, mơn trớn, khiêu khích những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.
Môi là lửa, tay cũng là lửa, đến mức, một mảnh lửa nóng.
Khó chịu, thật khó chịu.
Phương Thê chỉ cảm thấy ngực nặng trĩu, trong cơ thể nổi lên cảm giác rạo rực.
Thật là nóng.
Rất muốn mở mắt xem, nhưng lại không nhìn rõ cái gì, chỉ có thể thấy một hình dáng mơ hồ.