( Lúc Phương Thê trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu, cửa nhà mở rộng, bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị ném, còn kèm theo tiếng mắng chửi.
Khi cô đi vào, vừa vặn một cái nồi bị quăng đúng vào chân cô.
Cổ áo cha Phương bị một người túm lên, người nọ đang muốn xuống tay, mà mẹ Phương thì dùng sức lôi kéo người kia, cầu xin tha thứ.
Bởi vì cô xông vào, tầm mắt của mọi người đều tụ lại trên người cô.
“Thê Thê đã trở về, con gái của ta trở về rồi.”
Mẹ Phương như thấy được cứu tinh, lẩm bẩm.)
Những người đó nghe vậy, buông mẹ Phương ra, đi về phía cô.
“Cô là con gái của ông ta? Cha cô thiếu bọn tao một trăm vạn, biết không?”
Người cầm đầu kia với vẻ mặt dữ tợn, hung ác nói.
Thấy mấy người này, Phương Thê cũng đã hiểu đôi chút, cha Phương thiếu nợ tuyệt đối không tới một trăm vạn, chỉ là lãi nặng nên giờ đã lên tới một trăm vạn.
“Tôi sẽ trả tiền cho mấy ông, nhưng về sau không được cho ông ấy vay tiền, cũng không được để cho ông ấy vào sòng bạc của các ông.”
Đối với thủ đoạn kiếm tiền của những người đó, cô có chút hiểu rõ.
Gạt người vào sòng bạc bọn họ, chờ mấy người đó thua, lại lấy tiền cho bọn họ mượn bằng cách vay nặng lãi.
“Bọn đàn bà thối này, trả tiền thì cứ trả, còn nói nhảm làm gì.”
Người nọ nói với cô với vẻ khó chịu.
Phương Thê cũng không sợ, có một số việc trải qua nhiều lắm, thì quên mất cái gì gọi là sợ.
Cô lại quay về phía ba mình, “Đây là một lần cuối cùng, nếu như có lần nữa, coi như ba bị người khác đánh chết, con cũng không xen vào nữa.”
“Thê Thê, cha con đã biết, con mau trả hết nợ đi.”
Mẹ Phương có chút run run nhìn những người đó liếc mắt một cái, vội vàng nhỏ giọng nói.
“Mẹ nói là thật.”
Cô nhìn mẹ cô một cái, rồi mới lấy tờ chi phiếu từ trong túi ra.
Người nọ nhìn thấy chi phiếu, liền muốn đưa tay giựt lấy, Phương Thê lại nhanh hơn thu tay về, “Lời nói vừa rồi của tôi, có đáp ứng không?”
“Được rồi, đã biết, người đàn bà này có phiền hay không.”
Người nọ buồn bực đáp một tiếng, lấy tờ chi phiếu từ trongg tay Phương Thê, hùng hùng hổ hổ đi khỏi.
Chờ sau khi bọn đó đi khỏi, mẹ Phương mới đứng lên từ trên đất.
“Thê Thê, may mắn con đã về.”
Bà bắt đầu vừa thu dọn đồ đạc, vừa gạt nước mắt nói.
Cha Phương thì không nói gì, vẫn như cũ đứng ở nơi đó, Phương Thê cảm thấy dường như ông so với lần trước đã già đi không ít.
“Cha, cha cũng nên nếm qua mùi đau khổ, về sau không nên đánh bạc nữa.”
Cô mang hộp thuốc tới, đứng ở bên cạnh cha Phương, vừa đưa tay giúp ông bôi thuốc, vừa khuyên nhủ.
Nhưng mà cha Phương lại gạt tay cô ra, lẩm bẩm: “Để cha yên lặng một chút.”