Lê Vi Khanh nhận được điện thoại của Kỷ Vân Hân thì vừa mới chuẩn bị lên đường, quản lý sắp xếp cho nàng một cái buổi phỏng vấn, nàng ngồi ở trong xe hỏi: “Hiện tại sao?”
Kỷ Vân Hân hạ tầm mắt nhìn xuống dưới lầu: “Chín giờ thử vai, ngươi xem mình có đến kịp không.”
Lê Vi Khanh xem đồng hồ thì đã tám giờ ba mươi, nàng cắn môi: “Tới kịp, ta hiện tại liền đến.”
Hai người cẩn thận hẹn nhau chỗ gặp mặt, Lê Vi Khanh liền tắt điện thoại, quản lý Tần Dao liếc mắt: “Có chuyện gì?”
Lê Vi Khanh đem kịch bản để ở một bên: “Phỏng vấn dời lại đi, ta hiện tại muốn đi thử vai.”
“Thử vai?” Tần Dao cau mày: “Kịch bản nào? Ai biên kịch? Đi thử vai ở đâu?”
Lê Vi Khanh trả lời nàng: “Thất Tinh giải trí, là kịch bản của La ba ngày, phim mới của Cố đạo diễn, [ Nhất Mộng Bán Sinh Trường ].”
“Này không phải…” Tần Dao gật đầu cười: “Trước đây ngươi không phải nói đây là chuyện đùa sao?”
Lê Vi Khanh gật đầu, nàng mới vừa về nước, Tần Dao là theo nàng từ nước ngoài trở về, có rất nhiều tài nguyên đều muốn đi tìm một lần nữa, trong giới nàng không quen biết nhiều người, những người muốn mời nàng đi đóng phim không những không nổi tiếng, mà còn là một tác phẩm nhỏ, nàng không muốn đi, hiện tại nàng muốn tìm là một đại tác phẩm đây, nếu không phải vậy thì nàng sẽ không chủ động nói với Kỷ Vân Hân, chỉ là không nghĩ tới chuyện này căn bản là chuyện đùa, giờ lại có tin tức.
Nàng về nước có suy nghĩ là sẽ trực thuộc nghệ sĩ dưới trướng của Kỷ Vân Hân, nhưng phòng làm việc của mình vẫn chưa lớn, cũng không có bất kì thành tích nào, sợ nói ra sẽ khiến cả hai lúng túng ——— không đúng, hẳn là chỉ có mỗi một mình mình lúng túng, đầu gỗ Kỷ Vân Hân kia từ xưa đến nay đều chỉ dùng lợi ích để nói chuyện. Chính mình không thể mang lại lợi ích, thậm chí dù là bạn bè của Kỷ Vân Hân, nàng cũng sẽ không nể mặt, càng không khiến nàng sẽ làm mình trở thành nghệ sĩ dưới cờ của Kinh Nghi.
Ở phương diện này, Lê Vi Khanh vừa yêu vừa hận, yêu nàng tình cảm trì độn, như vậy không ai có thể tiếp cận Kỷ Vân Hân, sẽ không có người nói chuyện yêu đương với nàng, cũng hận nàng trì độn, mỗi lần Lê Vi Khanh đưa ra thành ý, nhưng đầu Kỷ Vân Hân toàn những tính toán thương mại, căn bản không hiểu nàng đang ra hiệu cái gì.
Tần Dao thấy sắc mặt Lê Vi Khanh biến đổi không ngừng hỏi đến: “Nghĩ gì vậy?”
Lê Vi Khanh lắc đầu: “Không có gì.”
Tần Dao cân nhắc vài giây: “Cái này là tài nguyên của Kỷ tổng đưa cho ngươi sao?”
“Ừm, là nàng vừa gọi điện thoại đến cho ta.” Lê Vi Khanh ấn ấn thái dương, nghĩ đến vừa rồi Kỷ Vân Hân điện thoại cho mình với cái thái độ nghiêm túc kia, nàng lại không khỏi thở dài, bên tai Tần Dao còn lải nhải nhắc tới: “Ngươi a, bình thường còn nói Kỷ tổng đối với ngươi lạnh nhạt, này không phải rất tốt với ngươi sao, nàng bận bịu như vậy còn nghĩ đến cho ngươi một cái tài nguyên tốt, hơn nữa còn tự nàng gọi cho ngươi, liền thấy rõ ràng là người ta đã sớm để ý tới chuyện của ngươi, yên tâm đi, đừng tự tị, Kỷ tổng đối với ngươi rất tốt, ngươi cân nhắc một chút?
Lê Vi Khanh cười khẽ, cân nhắc sao? Giữa hai nàng nếu là người cần cân nhắc hơn một chút cũng không phải là nàng, nàng chính là muốn nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng, người phải cân nhắc, chính là Kỷ Vân Hân.
Người kia không có tim, không có phổi, không có tình cảm, đều chỉ biết công tác cùng làm việc.
Đối với Kỷ Vân Hân, tình cảm là cái gì?
Chỉ sợ Kỷ Vân Hân sẽ trả lời, nàng chỉ xem đó là một cái đồ vật gây trở ngại đối với công việc của nàng, không có cũng được, cho nên nàng mới có thể duy trì độc thân những hai mươi mấy năm!
Lê Vi Khanh nhắm mắt: “Không nói nữa, còn mười hai phút, trước tiên ta đi dặm lại lớp trang điểm, đến nơi thì gọi ta.”
Tần Dao gật đầu: “Được.”
Lê Vi Khanh ngồi ở hàng ghế phía sau xe tô lại mi mắt, đắp lên một lớp phấn, sau mười phút, Tần Dao gọi: “Khanh Khanh, đến nơi rồi.”
Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài của Lê Vi Khanh bước ra đến, tiếp theo là tư thái yểu điệu, nàng mặc một thân váy ngắn màu lam nhạt, bên ngoài mặc lên áo tây trang cùng màu, cả người ít diễm lệ đi, thêm mấy phần già dặn, Tần Dao ở sau lưng nàng mang theo túi sách, nghe được nàng nói: “Chúng ta trực tiếp đi tới phòng làm việc lấy kịch bản, Vân Hân chờ ở nơi đó.”
Tần Dao đáp lại: “Được.”
Hai người đi vào trong, bên trong thang máy gặp phải những nghệ sĩ khác cũng đi thử vai, Lê Vi Khanh chỉ hơi khẽ gật đầu chào hỏi, thư thái tao nhã, những nghệ sĩ đi cùng thang máy đều sửng sốt, còn có những người đều quay đầu lại nhìn vài lần.
Trong phòng nghỉ ngơi xôn xao ồn ào, mấy cái nghệ sĩ từ trong thang máy đi ra liền bắt đầu nhiều chuyện bát quái: “Này này này này, các ngươi đoán xem vừa rồi ta gặp phải ai?”
“Là Lê Vi Khanh!”
“Không phải chứ, Lê Vi Khanh cũng tới đoàn phim này à?”
“Nàng trực tiếp lên tầng cao nhất rồi.”
“Là quyết định nội bộ sao?”
“Có trời mới biết, nhưng mà các ngươi chưa từng nghe nói nàng cùng Kỷ tổng có chuyện bát quái sao?”
“Kỷ Vân Hân? Nàng còn có chuyện bát quái sao? Nàng không phải bị đồn là không có tính người hay sao?”
“Người kia cũng có cảm tình a, nghe nói Lê Vi Khanh chính là tình đầu Kỷ Vân Hân.”
“WTF? Thật hay giả vậy!”
Giản Yên ngồi ở trong cùng hàng ghế, phía trước là một loạt các tiểu cô nương rất trẻ, ước chường khoảng hai mươi tuổi. Hiện tại trong giới đều chú ý tới xuất đạo sớm, mười bảy mười tám tuổi đều được các công ty giải trí chú ý tới đem về bồi dưỡng, vì lẽ đó những năm gần đây các nghệ sĩ mới đều là những cô nương tầm hai mươi tuổi, đều mang theo một khuôn mặt nhỏ nhắn mới mẻ, trong veo.
Nàng nghe được đề tài mà các nàng đang thảo luận thì mắt trầm xuống, chưa kịp ngẫm nghĩ thì bên tai đã nghe được tiếng giày cao gót lẹt xẹt đi trên đá cẩm thạch, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Tử Kỳ đi tới nói với nàng rằng: “Ngồi gần lại đây đi.”
Giản Yên liếc mắt nhìn bốn phương, sau đó nhích lại gần Tô Tử Kỳ.
Tô Tử Kỳ nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Giản Yên bị chọc cười, nàng khoanh một tay để trước ngực, một cái tay khác đưa lên, bàn tay chống đỡ dưới bờ môi, nhẹ nhàng ma sát, giả vờ thâm trầm nói: “Vậy thì nghe tin xấu trước đi.”
Tô Tử Kỳ gật đầu: “Vẫn là nghe tin tốt trước đi.”
Giản Yên:…
Tô Tử Kỳ tiếp tục nói: “Tin tốt chính là phía đầu tư của bộ phim truyền hình này đã đến, chúng ta đều biết người này.”
Giản Yên nhíu mày: “Chúng ta đều biết?”
Tô Tử Kỳ cười: “Hôm qua vừa mới gặp, là Kỷ tổng, ngươi không phải đã quên rồi chứ?”
“Kinh Nghi là nhà sản xuất mới.”
Giản Yên gật đầu, chẳng trách nói là một tin tốt, Kinh Nghi là nhà sản xuất mới, nàng lại ở dưới trướng của Kinh Nghi, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, đoàn phim làm sao cũng sẽ đem nàng nhét vào, nhưng mà tại sao Tô Tử Kỳ lại không vui vẻ? Giản Yên theo bản năng hỏi: “Vậy còn tin xấu?”
“Tin xấu là hai nhân vật nữ chính đều đã chọn ra diễn viên rồi.” Tô Tử Kỳ nhăn mặt lại nói: “Là Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên.”
Giản Yên kinh ngạc: “Này không phải là…”
“Chính là các nàng.”
Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên, là CP đứng đầu năm nay, năm trước hai người diễn phim điện ảnh [ Giai Nhân ] đoạt được song nữ chính xuất sắc nhất của năm tại giải Berlin, bị người trên mạng hô lên là song ảnh hậu trẻ tuổi nhất, sau đó hai người cùng nhau hợp tác đóng một bộ phim truyền hình dự định sẽ được chiếu vào mùa hè năm nay, nhất thời nổi lửa, được khen là CP tốt nhất. Hiện tại trên mạng đều đang đợi lần hợp tác thứ ba của hai người, thật không nghĩ tới, lần thứ ba sẽ là bộ phim này, Tô Tử Kỳ nói: “Ta cũng không nghĩ tới, bọn họ đều mời hai người các nàng.”
Giản Yên gật đầu: “Cái này không phải là tin tốt sao?”
Hai người này đều nổi tiếng, hơn nữa lại là kịch bản của La ba ngày, bộ phim này muốn không nổi cũng không thể, làm sao có thể nói là tin xấu a?
Tô Tử Kỳ nhìn vào mắt Giản Yên, do dự vài giây sau mới nói: “Ta nhận được tin tức, Kỷ tổng nhét một người tiến vào đoàn phim.”
Giản Yên kinh ngạc, nàng còn có thể nhét một người tiến vào đoàn phim sao? Nàng không phải luôn công tư phân minh, nàng không phải luôn xem thường những người làm việc bằng cách đi cửa sau hay sao? Trừ phi người nhét vào là ——— “Lê Vi Khanh.”
Nàng với Tô Tử Kỳ cùng lúc nói ra cái tên này, Tô Tử Kỳ ngừng một giây: “Làm sao ngươi biết được?”
Giản Yên mấp máy môi, trầm mắt xuống nói: “Vừa nghe các nàng nói Lê Vi Khanh tới rồi.”
Tô Tử Kỳ thấy thế thì gật đầu: “Bối cảnh của Lê Vi Khanh như vậy, căn bản không thể nào làm vai phụ, nhưng mà bộ phim này đã chọn được hai nữ chính là Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh, cho nên…”
Những điều này Tô Tử Kỳ không nói ra nhưng Giản Yên cũng hiểu, cho song ảnh hậu đóng vai phụ, đó là điều mà người trong giới đều tha thiết mơ ướt nhưng không thể nào làm được điều đó. Cho dù Lê Vi Khanh đã từng cầm được người tí hon màu vàng, thế nhưng so với giải nữ chính xuất sắc nhất của năm tại Berlin thì không là cái gì, nàng gật đầu nói: “Vì lẽ đó, Lê Vi Khanh cũng tới thử vai nhân vật kia giống ta?”
Tô Tử Kỳ trầm trọng gật đầu: “Hỏi thăm được tin tức, nghe nói là như vậy.”
Vậy thì khó khăn rồi, Lê Vi Khanh là người mà Kỷ Vân Hân tự mình nhét vào, nàng lại là người đầu tư, đạo diễn như thế nào cũng không thể không nể mặt mũi của Kỷ Vân Hân được, vì lẽ đó, nàng chắc chắn sẽ bỏ lỡ một cơ hội được đóng nhân vật này, chẳng trách sao Tô Tử Kỳ nói đây là một tin xấu.
Sắc mặt Giản Yên có mấy phần khó coi.
Hai người vừa mới tán gẫu không bao lâu thì cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, nữ nhân lúc trước nói với các nàng ngồi ở đây chờ đợi, đứng ở cửa cười nói: “Mời các vị tham gia thử vai, cùng ta đi qua bên này.”
Mấy hàng nữ sinh phía trước líu ra líu rít đứng lên, có rất nhiều người một mình đến, cũng có rất nhiều người cùng trợ lý đến, Tô Tử Kỳ cùng Giản Yên mắt nhìn nhau, nàng khẳng định nói: “Cố lên, nếu như nhân vật này không bắt được, ta đi hỏi đạo điện một chút xem có còn vai diễn nào khác hay không?”
Giản Yên muốn nói không cần, nhưng nàng hiện tại không còn sức lực để nói, nàng vừa mới phục xuất, tài nguyên rất hiếm, hai nữ chính bộ phim này là song ảnh hậu, ngay lúc này hành động theo cảm tình không phải là cách làm của người trưởng thành.
Nhưng mà, rất uất ức a!!!
Trong lòng Giản Yên dâng lên một tràn chua xót, nàng khẽ cắn răng nói với Tô Tử Kỳ: “Ta biết rồi, phiền phức Tô tỷ.”
Tô Tử Kỳ chỉ biết vỗ vỗ bả vai nàng, không nói gì.
Các nàng đi theo sau đoàn người tiến vào nơi bố trí hậu trường kĩ càng, nhân viên giản tán đi không ít. Nhóm đầu tiên thử vai đã đi lên trước sân khấu, nhóm sau muốn thử vai đang hóa trang thay quần áo, Tô Tử Kỳ đi tìm y phục cho Giản Yên để lên sân khấu, Giản Yên thấy không có chỗ ngồi liền đi theo nàng, nhân viên chỉ dẫn các nàng vào cửa đang ổn định trật tự, nghe được lời nói của Tô Tử Kỳ thì ngập ngừng vài giây, có chút áy náy nói: “Xin lỗi Tô tiểu thư, vừa rồi quên nói với ngài, hí phục ở chỗ bên kia của Lê tiểu thư, e rằng Giản Tiểu thư phải chờ một chút.”
Tuy rằng Tô Tử Kỳ ngoài miệng nói không có chuyện gì không có chuyện gì, nhưng trong lòng âm thầm đem những nhân viên chỉ biết nịnh hót này mắng chửi nghìn lần, vốn dĩ là Giản Yên sẽ lên sân khấu trước Lê Vi Khanh, hiện tại lại đem hí phục đưa cho Lê Vi Khanh. Điều này cũng thật không có gì, Giản Yên chỉ từ lên sân khấu trước người kia thì đổi thành lên sân khấu sau, đi thử vai thì thứ tự trước hay sau đúng là không có liên quan gì đến kết quả diễn xuất, nhưng mà các nàng làm như vậy thật sự để người khác phải tức giận!
Giản Yên nhìn ra sắc măt Tô Tử Kỳ không dễ coi, nàng an ủi: “Không có chuyện gì, để nàng lên trước đi, ta lại có thời gian nhìn rõ kịch bản.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe phía sau có tiếng huyên náo, Giản Yên quay đầu, nhìn thấy Lê Vi Khanh ôm hí phục đứng phía sau cửa, nàng quay đầu cùng nói chuyện với người bên cạnh, nụ cười yếu ớt tràn đầy nhu tình mật ngọt, Giản Yên buông xuống hai tay đang nắm chặt ở bên người, tầm mắt dời đi chỗ khác.
Người đứng đên cạnh Lê Vi Khanh.
Chính là Kỷ Vân Hân.