Hồng Tuyến Ký

Chương 40: Vô đề



“Xe ngựa?”

“Hai nam tử trẻ tuổi?”

“Trong xe còn có tiếng cười của nữ tử?”

“Điều này là không có khả năng đi…Nơi này của chúng ta làm sao lại có nữ nhân tới?”

“Không lẽ là Tiểu Mã không nỡ lão bà lại không bỏ được huynh đệ, cho nên mới mang theo công chúa đến đây?”

“Công chúa mà chịu tới nơi này, Tiểu Mã đã không cần phải thần thần bí bí trốn trong xe ngựa không chịu gặp người có được không?” Tự mình tiến vào không phải là xong rồi sao.

“Phượng Tê…” Cuối cùng, trong tiếng bình luận líu ríu kỳ quái của thủ hạ, Lý Mộ bất đắc dĩ thở dài, hắn chán ghét trực giác của mình.

“Gì?” Các thủ hạ.

“Phượng Tê tỷ tỷ? Nàng đến đây a?” Phồn Đạt thật vui.

“Đầu nhi, nếu ta nhớ không nhầm, Phượng Tê hẳn là…khuê danh của hoàng hậu.” Đô Văn Ca trên trán toát mồ hôi lạnh.

“Ừ, muội muội của ta.” Lý Mộ hào phóng cho một khẳng định.

“Trời của ta a ~”

“Thần của miềng a ~”

“Lão nương của choa a ~”

“Tiên đế a ~ cựu thần cả đời tinh trung báo quốc…” Người này tuổi đã hơi lớn một chút…

“Khụ khụ, Tương thúc, không nghiêm trọng như vậy.”

“Hoàng hậu tới quân doanh, còn không nghiêm trọng? So với hoàng đế đến còn nghiêm trọng hơn!”

Một đoàn đại lão gia, một người là lão bà chính quy của hoàng đế, có chút sơ suất thì mọi người liền đầu cả nhà dọn chỗ, chết còn không oan ở mức bình thường.

“Sự tình không đúng a…” Tự giải thoát mình ra khỏi khủng hoảng trước tiên vẫn là Đô Văn Ca. Đương nhiên, Lý Mộ cùng Phồn Đạt căn bản không có khủng hoảng thì là ngoại lệ: “Hoàng hậu sao lại ra khỏi hoàng cung?” Kinh đô cũng không có tin tức gì truyền đến a.

“Việc này, bảo mật.” Lý Mộ lạnh lùng nhìn mấy tâm phúc của mình ở đây, sau khi mọi người chỉnh tề đồng loạt gật đầu, bình tĩnh kéo Phồn Đạt ra cửa nghênh đón muội muội mình: “Tiểu Đô, theo kịp.”

Đô Văn Ca khóe miệng giật a giật, tuy rằng hắn rất bất mãn cái xưng hô Tiểu Đô này, nhưng ai bảo người ta là đầu chứ? Ai bảo hoàng hậu chỉ đích danh đòi mình ra cửa nghênh đón chứ?

“Các ngươi…” Lý Mộ nhíu mày, hai người này hắn không biết.

“Huynh đệ, mượn nói chuyện một chút.” Trình Tiền nhanh tay kéo Lý Mộ sang một bên, líu ríu công đạo rõ ràng tiền căn hậu quả.

“Nàng thật đúng là thành công…” Lý Mộ sớm đã nghe Phượng Tê nói muốn ra ngoài chơi một chút, đến cái nơi JQ dễ dàng bùng nổ này của bọn họ để tra xét, không ngờ nàng nhanh như vậy đã thành công. Cảnh Diễn làm ăn cái gì không biết, thỏa hiệp sớm như vậy.

“Ngươi là ai?” Trình Tiền người này hắn không biết, tuy nhiên tiểu muội cá tính như vậy thì dù có nam nhân bên cạnh hệ số an toàn vẫn tương đối cao.

“Ta là đại thiếu gia Trình gia, chính là Trình gia đó đó. Về phần quan hệ giữa ta với muội muội ngươi…Kỳ thật không có quan hệ gì, chủ yếu là ta với ảnh vệ của muội muội ngươi có quan hệ như ngươi với Phồn Đạt.”

“Ảnh vệ?” Lý Mộ kinh ngạc nhìn Ảnh Vệ vẫn đứng bên cạnh như đầu gỗ đang bị Phồn Đạt dùng thay tượng gỗ tò mò thăm quan: “Nàng thật đúng là ai cũng không buông tha.”

“Khụ khụ…Nói cũng phải, các ngươi nghe nói là lưỡng tình tương duyệt chỉ cần giật dây kéo cầu, chúng ta chỉ bởi vì không được tự nhiên một chút đã bị ép không trâu bắt chó đi cày. Tuy rằng chó với cày này cũng rất xứng…Không nói nữa, các nàng đang ở bên trong, trừ muội muội ngươi ra, còn có Tiểu Ny cùng Đông Diễm Quân. Đông Diễm Quân là bảo tiêu giang hồ mà hoàng đế đặc biệt tìm tới, bộ dạng phải nói là xinh đẹp, nếu để cho binh lính xung quanh thấy được thì lực oanh động tuyệt đối xếp trên muội muội ngươi.” Vệ Ảnh không biết đang ở nơi nào, tỉnh lược.

“Ta đã hiểu, mấy người các ngươi chính là đến gây phiền toái.” Phồn Đạt xem đủ tượng gỗ Ảnh Vệ rồi, vừa chạy tới thì nghe thấy những lời này của Trình Tiền, liền chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ bất mãn.

“Sao có thể a, chúng ta toàn là lương dân.” Người gây phiền toái là lãnh đạo thượng cấp.

“Phượng Tê.” Lý Mộ lên xe ngựa, ngăn mấy nữ nhân đang muốn xuống lại: “Nơi này là quân doanh.” Ngươi nha chú ý hình tượng một chút giùm ta.

“Ca ~” Phượng Tê vui vẻ cười: “Ta biết a, nơi này là quân doanh, toàn là các đồng chí tốt quanh năm không thấy nữ nhân, mọi người phát triển hướng nội thôi.”

“…”

“Dân nữ tham kiến Lý tướng quân.”

“Gặp qua đại thiếu gia.” Tiểu Ny trong tay đang cầm mấy bản thảo Phượng Tê vừa mới viết xong.

“Đi vào trước đi…” Sợ ngươi rồi, cô nãi nãi: “Không cho phép đi lộn xộn.”

“Được!” Phượng Tê sảng khoái quyết định, sau đó lấy ra một danh bài: “Đây là chứng minh thân phận nghĩa muội của thân vương, cứ nói ta là đại diện cấp trên đến Khiết Đan đàm phán.”

Đây là một trong các thân phận, tuy rằng người sáng suốt vừa thấy liền biết có vấn đề, nhưng là người không có mắt vẫn luôn tương đối nhiều hơn.

“Làm cái gì mà đều nơm nớp lo sợ như vậy…” Phượng Tê không hài lòng, sau khi nàng vào cửa, một đám người vốn ở bên trong xoát một cái, toàn bộ lui ra.

“Hoàng hậu nương nương a ~ người chú ý thân phận đi…” Đô Văn Ca bi ai thay các huynh đệ của mình.

“Nhưng mà ta hiện tại không phải hoàng hậu a.”

“Thì cũng là quận chúa.”

“Vậy lại đổi một cái là được.” Phượng Tê lấy ra danh sách thân phận của mình.

“Phượng Tê, chuyện gì?” Lý Mộ đứng ra, muội muội mình không có việc gì chạy đến nơi này, mang đến cho mình rất nhiều phiền toái, nhất định phải nhanh đuổi đi.

“Tới thăm ngươi cùng Phồn Đạt a.” Phượng Tê chớp chớp mắt, làm bộ vô tội: “Phồn Đạt đến cho tỷ tỷ nhìn xem, mang thai chưa?”

“…” Khóe miệng run rẩy + hắc tuyến + mồ hôi lạnh: “Ta đi ra ngoài đây.”

“Tiểu quỷ này, nước miếng của đầu gỗ ăn nhiều rồi là hết đáng yêu.”

“Phượng Tê!”

“Đừng đuổi ta, ta chỉ đến mượn đường, theo Khiết Đan đi Phương quốc…”

“Khiết Đan!” Phồn Đạt đã ra tới cửa lại vòng trở về: “Phượng Tê tỷ tỷ…Khiết Đan chúng ta thật sự rất nghèo, tất cả mọi người đều xanh xao vàng vọt…”

“Ngươi có tư cách phản đối sao?” Tự mình cũng gả ra ngoài: “Ta cảm thấy hai ca ca ngươi không sai, nếu như bọn họ có thể tổ hợp một chút, quốc gia của các ngươi ngay cả nội loạn cũng bớt rồi.” Mấy tháng trôi qua, lão Tam lão Tứ vẫn đang nháo. Không có đệ đệ, vương vị vẫn muốn.

“…” Phồn Đạt thật tình hy vọng đừng có đánh nhau đã bắt đầu lo lắng sách lược dùng đám hỏi giải quyết vấn đề.

“Ngươi cảm thấy hai ca ca ngươi ai công ai thụ?” Phượng Tê đột nhiên tập kích.

“Tứ ca. A…” Phồn Đạt trả lời theo bản năng xong, đầy mặt xấu hổ.

“Hài tử, đây là ngươi khuyết thiếu kinh nghiệm, rõ ràng là Tam ca của ngươi tương đối chiếm thượng vị.” Phượng Tê vẻ mặt người từng trải biểu tình bát quái, Tiểu Ny đã từng tận mắt gặp qua hai vị vương tử đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ đồng ý (Ảnh Vệ cũng đã gặp qua, nhưng thông minh bảo trì im lặng).

“Vậy thì tức khắc khởi hành.” Lý Mộ vẫn tính toán nhanh nhanh tiễn bước ôn thần.

“Ngươi không kiên nhẫn như vậy a…Không muốn biết tin tức trong nhà sao? Đã xảy ra chuyện nga ~” Phượng Tê chỉ thiếu điều cầm cây quạt, đến một câu ‘nga ha ha ha’ tiêu chuẩn ~

“Ngươi lại làm cái gì!” Đây tuyệt đối là câu khẳng định + câu cảm thán: “Sẽ không thật là tiểu đệ cùng Duệ Nhi…”

“Ca ~ Không liên quan đến ta, là tiểu đệ tự mình phát triển.” Phượng Tê chỉ trời thề: “Nếu như là ta giật dây thì nói thế nào cũng phải kéo đến trước mặt mình xem cuộc vui a, ta hiện tại cũng đang thực sự buồn bực.”

“Hô…” Người tiểu đệ coi trọng hẳn không phải Duệ Nhi, Lý Mộ cũng chỉ có thể thở dài bảo trì im lặng, thượng lương bất chính, hạ lương sai lệch hắn cũng không có biện pháp không phải sao…

Tựa hồ là nhìn ra tâm tư của Lý Mộ, Phượng Tê bình tĩnh nhìn trời 45 độ ~

“Hắn coi trọng cha, vừa mới tỏ tình.”

“Phụt ~”

Lý Mộ phun lên, Phượng Tê biết giờ thì mình có thể ở lại quân doanh nhiều thêm vài ngày, không cần vội vàng đi Khiết Đan nữa.

Người có lẽ chậm hơn bồ câu một chút, lúc Lý Diệp bắt được hồi âm từ bồ câu rồi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Lý Giác vẫn chưa nhận được ba trăm sáu mươi lăm chiêu của Phượng Tê gửi về.

“Hừ ~ Phượng Tê ~ Ta chỉ biết nha đầu kia không có ý kiến gì hay…Nó có phải là đã biết cái gì hay không?” Lý Diệp cân nhắc lộ tuyến du ngoạn của nữ nhi, lại nghĩ về đám bồ câu mà Phượng Tê được Tiểu Giác cho trước khi lên đường.

Phượng Tê biết, Trình Tiền cũng sẽ biết, bên cạnh nó còn có Đông Diễm Quân, người nó đi gặp lại là nhi tử của mình, ngoài ra còn thêm vương tử Khiết Đan…

Nói cách khác, chuyện mình bị nhi tử theo đuổi, rất có khả năng đã sớm truyền khắp thương giới, giang hồ, quân doanh, bây giờ còn chạy về phía Khiết Đan bay xa sang tận ngoại quốc…

Lý Diệp đau đầu xoa mi tâm, nếu hắn không phải thật sự không biết nên làm gì bây giờ, hắn cũng sẽ không xin giúp đỡ từ nữ nhi luôn e sợ thiên hạ không loạn của mình…Nhìn khắp xung quanh, loại chuyện này thật sự là không có ai để thương lượng.

“Có lẽ…nếu ta nói với nó ta có người yêu khác rồi thì sẽ tốt hơn một chút?” Phượng Tê tựa hồ thực sự để ý tính duy nhất trong tình yêu (giới hạn trong nam tử), cứ xem lúc Lý Mộ cưới Phồn Đạt bị Phượng Tê nhiều lần dặn dò là biết.

So với Lý Diệp không có ai để thương lượng, Lý Giác hiển nhiên là đã tìm được đồng minh…

“Tiểu Duệ Nhi, Tiểu Duệ Nhi đáng yêu của ta, ngươi giúp giúp ta a ~”

“Tiểu thúc thúc…” Lý Duệ cảm thấy mình thật đáng thương, vì sao trong nhà ai nháo vấn đề tình cảm cũng đều tìm hắn than thở chứ.

Lúc mẫu thân tái giá không biết nên tái giá với ai thì tốt, cả ngày ôm hắn xoắn qua xoắn lại, làm cho hắn vốn hoạt bát hiếu động học được im lặng là vàng.

Lúc phụ thân muốn cưới Phồn Đạt, không hiểu sao lại cả ngày kiểm tra công khóa của hắn, theo lời của hoàng hậu cô cô thì là Phồn Đạt tâm tình giống tiểu hài tử, trong nhà nhỏ nhất chính là hắn, cho nên cha đang mượn hắn làm đồ thí nghiệm cách theo đuổi lão bà.

Mà Phồn Đạt…hắn đích xác hợp với mình nhất…

Lúc hắn còn đang do dự có nên chấp nhận phụ thân hay không cũng đến than thở với mình, nói đến nói đi nói luôn bằng tiếng Khiết Đan…Kháo, trong nhà trừ bỏ cha ai nghe hiểu được tiếng Khiết Đan a. Hại mình còn phải giả vờ nghe hiểu, dù sao hắn tương lai cũng là trưởng bối của mình. Mình nhịn. Nhưng mà…

“Tiểu thúc thúc…” Lý Duệ khó xử: “Thái tử điện hạ còn đang chờ ta…Ta…”

Thái tử, trưởng tử của Cảnh Diễn, Cảnh Vinh, năm nay mười một tuổi. Lý Duệ thân là hậu duệ duy nhất của Lý gia, từ nhỏ đã chắc chắn tương lai sẽ là nhân vật trong trung tâm quyền lực Cẩm quốc, đương nhiên là quen biết thái tử. Chỉ cần hắn không ngu không ngốc, về sau tuyệt đối sẽ là một đại quan. Cô cô là hoàng hậu, phụ thân là tướng quân, Lý Giác bị Lý Diệp giấu kín không dấu vết, chỉ có Lý Duệ là đi đường tử đệ quyền quý bình thường.

“Đứng lại cho ta! Thái tử…thái tử có gì đặc biệt hơn người? Tỷ phu của ta còn là hoàng đế!”

Đúng vậy không sai, thái tử mà ta nói chính là nhi tử của tỷ phu ngươi, tính theo thân phận, hắn còn là biểu ca của ta. Lý Duệ trộm trợn trắng mắt.

“Bớt làm động tác nhỏ cho ta! Nhanh hỗ trợ nghĩ biện pháp, bằng không ta sẽ nói chuyện ngươi cả ngày dùng thái tử làm ngụy trang cho đại tỷ, ngươi thì chờ làm thái tử phi đi!”

“Tiểu thúc thúc của ta a ~ Ta mới chín tuổi, theo lời cô cô, dụ dỗ vị thành niên nói chuyện yêu đương là vô đạo đức!”

“Ta đây không phải là bảo ngươi hỗ trợ nghĩ biện pháp sao, tỷ tỷ cũng thật là, chậm như vậy còn chưa hồi âm. Đứng lại! Tiểu quỷ! Nghĩ không ra biện pháp cũng được, muốn đi tìm thái tử biểu ca của ngươi tị nạn cũng có thể. Nhớ rõ lời dặn của ta đi…”

“Nhớ rồi ~” Lý Duệ trong lòng lệ rơi đầy mặt: “Tiểu chất nhất định sẽ nhớ hỏi thăm có biết một người tên là Đạc hay không…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.