Một năm mới lại đến, trên khắp ngã đường Kinh Thành đầy náo nhiệt, nhà nhà náo nhiệt, kéo theo thời tiết vốn dĩ lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn. Từ Phú Quý từ sớm đã đứng ở cửa ra vào, quả nhiên một lát sau nhìn thấy một đại đội nhân mã đi tới trước mặt, không nhịn được lại bất đắc dĩ lắc đầu, thế trận của Tương Vương chúng ta quả nhiên không có gì biến hóa.
Sau đó, hai người nhà Chu Kiện, Sở Thiếu Đình nhộn nhịp xuống xe ngựa, đã vài năm không gặp, Từ Phú Quý ngược lại bị Tiểu Ngũ Lượng đứng bên cạnh Chu Kiện làm cho hoảng sợ. Tám năm trước hãy còn là một đứa trẻ dù rơi vào tình thế bán mình táng cha cũng không kiêu ngạo, không tự ti, hiện tại đã là một thiếu niên tuấn dật, trầm ổn bất phàm. Tiểu Ngũ Lượng tất nhiên là nhận ra Từ Phú Quý, lập tức đi tới trước mặt nàng, cung kính cúi chào, gọi cữu cữu.
Từ Phú Quý hì hì đáp, không nói lại quên, mình đã nhận Mặc Ngọc làm tỷ tỷ mà nhỉ. Chu Kiện cùng Mặc Ngọc vẻ mặt tự hào nhìn hài tử của mình. Mọi người đang hàn huyên thì chợt nghe thấy thanh âm như chim hoàng oanh phía sau vang lên: “Tỷ phu à, ta nói chứ, bọn ta từ xa đến đây như thế, ngài còn tính để bọn ta ở bên ngoài này bao lâu nữa vậy?”
Từ Phú Quý vừa nghe thanh âm này đã cảm thấy đau đầu, quả nhiên khi tiếng nói kia hoàn toàn dừng lại, mỹ phụ mặc gấm vóc minh hoàng sắc mới từ phía sau đi ra, bên người còn nắm tay hai tiểu cô nương thanh tú đáng yêu. Từ Phú Quý cau mày, bất đắc dĩ gãi đầu, chỉ là không biết nên đáp lại thế nào, may là Đỗ Nhược Chi đứng dậy, áy náy cười, sau đó khẽ ôm chầm lấy Sở Thiếu Đình, lúc này Đỗ phu nhân mới đình chỉ công kích A Quý của chúng ta.
Từ Phú Quý cười cười với Đỗ Nhược Chi, sau đó vội vàng chào đón bọn họ vào nhà. Mới đi qua hành lang bên phải hướng vào trong sảnh, liền nhìn thấy tiểu thân ảnh ló đầu ra nhìn cách đó không xa, Từ Phú Quý đương nhiên nhìn thấy, còn vẫy vẫy tay với tiểu thân ảnh ấy, liền thấy Tiểu Thiên Bảo hơi ngượng ngùng tới gần. Sau đó nhu thuận đứng trước mặt mọi người, vừa theo lễ chào hỏi vừa chăm chú nhìn tiểu cô nương bên cạnh Sở Thiếu Đình.
Thiên Bảo rất thích ngắm nhìn Vân muội muội của nó, cảm thấy nương tử của nó theo thời gian thực sự là càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng mà Đỗ Vân Thanh dường như không quá thích ánh nhìn hưởng thụ này cho lắm, cũng ngẩng đầu nhìn Tiểu Thiên Bảo. Kỳ thực cô bé cũng nhớ rõ tiểu biểu ca nhà di nương ở Kinh Thành xa xôi, hình như cũng lớn bằng mình.
Cũng không biết vì sao, vốn dĩ không thích nhìn kỹ nhưng hiện giờ lại cảm thấy không còn khó chịu nữa, mà dáng vẻ tươi cười kia giống như đã khắc sâu vào lòng Đỗ Vân Thanh. Sở Thiếu Đình đã một đường quan sát động thái của hai đứa nhỏ này, bất giác lộ ra cái mỉm cười thật to. Nàng cũng rất thích Tiểu Thiên Bảo, không chỉ vì nó là hài tử của Quý Thanh Diêu, mà càng bởi vì đứa nhỏ này lớn lên đáng yêu thú vị cực kỳ, hơn nữa cũng thật là di truyền, mỗi một cái vẻ mặt động tác thế nhưng lại giống hệt tỷ phu ngốc của nàng, khiến người ta không nhịn được muốn trêu ghẹo.
Vì vậy Sở Thiếu Đình lập tức cúi người, quay sang nhìn Tiểu Thiên Bảo, lập tức từ một đứa nhỏ đang cười đến rạng rỡ, vừa nhìn thấy Sở Thiếu Đình thì khuôn mặt tươi cười kia như nghẹn lại. Sở Thiếu Đình càng thấy vui vẻ, ôm lấy khuôn mặt tròn trĩnh của Tiểu Thiên Bảo nựng nựng véo véo, nhìn thấy mặt Tiểu Thiên Bảo bị véo thống khổ thành vạn phần hình dạng, thật là thoả mãn quá đi. Vừa định buông tha tiểu tử này, lại không ngờ phía sau vang lên tiếng nhỏ nhẹ: “Mẹ ơi, Vân nhi đói bụng rồi á, con muốn ăn điểm tâm.”
Sở Thiếu Đình vừa nghe, lập tức buông hai bàn tay đang “gây án” xuống, quay đầu lại nhìn đứa con gái chưa-từng-đòi-ăn của nàng, quả nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đã có chút không vui, lúc này mới cười rộ lên, kéo hai bàn tay nhỏ bé vào nhà. Một bên Từ Phú Quý đang “thẩm tra” vết thương trên mặt Tiểu Thiên Bảo, cả hai chỉ biết bất đắc dĩ vừa đau vừa hận, toàn gia Chu Kiện thế mà còn có chút lương tâm, đến gần thăm hỏi một phen.
Mặc Ngọc thực thích đứa nhỏ giống Từ Phú Quý như tạc này, bận rộn cúi người xuống cùng Tiểu Thiên Bảo nói chuyện phiếm, còn không quên căn dặn Ngũ Lượng bồi em nhỏ trò chuyện. Chu Kiện ngược lại là một điệu bộ cười xấu xa nhìn từ Phú Quý nói: “Ta nói Đại Cữu Tử à, xem ra tiểu tử nhà ngươi coi trọng tiểu ngoại tôn nữ nhà ta quá nhỉ, chậc chậc chậc, Ngũ Lượng nhà ta nếu không phải là lão đại* thì ta cũng muốn cho nó tranh đến liều mạng à nha.” Nói xong không đợi Từ Phú Quý kịp phản ứng, một bên Ngũ Lượng đang thân thiết cùng Thiên Bảo, lập tức hướng ánh mắt buồn chán về phía lão cha Vương Gia “trẻ trâu”, không quên quẳng đến một cái liếc mắt đầy ý tứ sâu xa. ???
(*Ngũ Lượng là con lớn của Vương Gia, là cháu của Sở Thiếu Đình, cũng là anh họ của Vân Thanh, nói chung là họ hàng gần gũi)
Sau buổi cơm trưa ở hậu viện, Quý Thanh Diêu hiển nhiên bị Sở Thiếu Đình, Mặc Ngọc giữ lấy, ba vị mỹ phụ nhân một bàn bắt đầu nói chuyện phiếm rôm rả. Thanh Diêu cũng cảm thấy không đi ra ngoài nghênh tiếp cũng là chưa vẹn toàn lễ nghĩa, nhưng ngốc tử nhà nàng rõ ràng chuyện gì cũng đều dựa vào nàng, nhưng chuyện nghênh đón này thì nhất định tự quyết. Kỳ thực cũng hiểu rõ nàng ấy không muốn mình phải ra mặt nói những lời khách sáo, vì vậy dù lòng không đành cũng tùy theo ý nàng đi vậy. Cho nên lúc này đương nhiên liền bồi ở bên người hai vị bạn tốt, một chút cũng không để ý tới cái người đang ở cách đó không xa một bên chơi cờ một bên còn thỉnh thoảng quẳng đến nàng một ánh mắt đáng thương, Từ Phú Quý.
Một năm mới lại đến, trên khắp ngã đường Kinh Thành đầy náo nhiệt, nhà nhà náo nhiệt, kéo theo thời tiết vốn dĩ lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn. Từ Phú Quý từ sớm đã đứng ở cửa ra vào, quả nhiên một lát sau nhìn thấy một đại đội nhân mã đi tới trước mặt, không nhịn được lại bất đắc dĩ lắc đầu, thế trận của Tương Vương chúng ta quả nhiên không có gì biến hóa.
Sau đó, hai người nhà Chu Kiện, Sở Thiếu Đình nhộn nhịp xuống xe ngựa, đã vài năm không gặp, Từ Phú Quý ngược lại bị Tiểu Ngũ Lượng đứng bên cạnh Chu Kiện làm cho hoảng sợ. Tám năm trước hãy còn là một đứa trẻ dù rơi vào tình thế bán mình táng cha cũng không kiêu ngạo, không tự ti, hiện tại đã là một thiếu niên tuấn dật, trầm ổn bất phàm. Tiểu Ngũ Lượng tất nhiên là nhận ra Từ Phú Quý, lập tức đi tới trước mặt nàng, cung kính cúi chào, gọi cữu cữu.
Từ Phú Quý hì hì đáp, không nói lại quên, mình đã nhận Mặc Ngọc làm tỷ tỷ mà nhỉ. Chu Kiện cùng Mặc Ngọc vẻ mặt tự hào nhìn hài tử của mình. Mọi người đang hàn huyên thì chợt nghe thấy thanh âm như chim hoàng oanh phía sau vang lên: “Tỷ phu à, ta nói chứ, bọn ta từ xa đến đây như thế, ngài còn tính để bọn ta ở bên ngoài này bao lâu nữa vậy?”
Từ Phú Quý vừa nghe thanh âm này đã cảm thấy đau đầu, quả nhiên khi tiếng nói kia hoàn toàn dừng lại, mỹ phụ mặc gấm vóc minh hoàng sắc mới từ phía sau đi ra, bên người còn nắm tay hai tiểu cô nương thanh tú đáng yêu. Từ Phú Quý cau mày, bất đắc dĩ gãi đầu, chỉ là không biết nên đáp lại thế nào, may là Đỗ Nhược Chi đứng dậy, áy náy cười, sau đó khẽ ôm chầm lấy Sở Thiếu Đình, lúc này Đỗ phu nhân mới đình chỉ công kích A Quý của chúng ta.
Từ Phú Quý cười cười với Đỗ Nhược Chi, sau đó vội vàng chào đón bọn họ vào nhà. Mới đi qua hành lang bên phải hướng vào trong sảnh, liền nhìn thấy tiểu thân ảnh ló đầu ra nhìn cách đó không xa, Từ Phú Quý đương nhiên nhìn thấy, còn vẫy vẫy tay với tiểu thân ảnh ấy, liền thấy Tiểu Thiên Bảo hơi ngượng ngùng tới gần. Sau đó nhu thuận đứng trước mặt mọi người, vừa theo lễ chào hỏi vừa chăm chú nhìn tiểu cô nương bên cạnh Sở Thiếu Đình.
Thiên Bảo rất thích ngắm nhìn Vân muội muội của nó, cảm thấy nương tử của nó theo thời gian thực sự là càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng mà Đỗ Vân Thanh dường như không quá thích ánh nhìn hưởng thụ này cho lắm, cũng ngẩng đầu nhìn Tiểu Thiên Bảo. Kỳ thực cô bé cũng nhớ rõ tiểu biểu ca nhà di nương ở Kinh Thành xa xôi, hình như cũng lớn bằng mình.
Cũng không biết vì sao, vốn dĩ không thích nhìn kỹ nhưng hiện giờ lại cảm thấy không còn khó chịu nữa, mà dáng vẻ tươi cười kia giống như đã khắc sâu vào lòng Đỗ Vân Thanh. Sở Thiếu Đình đã một đường quan sát động thái của hai đứa nhỏ này, bất giác lộ ra cái mỉm cười thật to. Nàng cũng rất thích Tiểu Thiên Bảo, không chỉ vì nó là hài tử của Quý Thanh Diêu, mà càng bởi vì đứa nhỏ này lớn lên đáng yêu thú vị cực kỳ, hơn nữa cũng thật là di truyền, mỗi một cái vẻ mặt động tác thế nhưng lại giống hệt tỷ phu ngốc của nàng, khiến người ta không nhịn được muốn trêu ghẹo.
Vì vậy Sở Thiếu Đình lập tức cúi người, quay sang nhìn Tiểu Thiên Bảo, lập tức từ một đứa nhỏ đang cười đến rạng rỡ, vừa nhìn thấy Sở Thiếu Đình thì khuôn mặt tươi cười kia như nghẹn lại. Sở Thiếu Đình càng thấy vui vẻ, ôm lấy khuôn mặt tròn trĩnh của Tiểu Thiên Bảo nựng nựng véo véo, nhìn thấy mặt Tiểu Thiên Bảo bị véo thống khổ thành vạn phần hình dạng, thật là thoả mãn quá đi. Vừa định buông tha tiểu tử này, lại không ngờ phía sau vang lên tiếng nhỏ nhẹ: “Mẹ ơi, Vân nhi đói bụng rồi á, con muốn ăn điểm tâm.”
Sở Thiếu Đình vừa nghe, lập tức buông hai bàn tay đang “gây án” xuống, quay đầu lại nhìn đứa con gái chưa-từng-đòi-ăn của nàng, quả nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đã có chút không vui, lúc này mới cười rộ lên, kéo hai bàn tay nhỏ bé vào nhà. Một bên Từ Phú Quý đang “thẩm tra” vết thương trên mặt Tiểu Thiên Bảo, cả hai chỉ biết bất đắc dĩ vừa đau vừa hận, toàn gia Chu Kiện thế mà còn có chút lương tâm, đến gần thăm hỏi một phen.
Mặc Ngọc thực thích đứa nhỏ giống Từ Phú Quý như tạc này, bận rộn cúi người xuống cùng Tiểu Thiên Bảo nói chuyện phiếm, còn không quên căn dặn Ngũ Lượng bồi em nhỏ trò chuyện. Chu Kiện ngược lại là một điệu bộ cười xấu xa nhìn từ Phú Quý nói: “Ta nói Đại Cữu Tử à, xem ra tiểu tử nhà ngươi coi trọng tiểu ngoại tôn nữ nhà ta quá nhỉ, chậc chậc chậc, Ngũ Lượng nhà ta nếu không phải là lão đại* thì ta cũng muốn cho nó tranh đến liều mạng à nha.” Nói xong không đợi Từ Phú Quý kịp phản ứng, một bên Ngũ Lượng đang thân thiết cùng Thiên Bảo, lập tức hướng ánh mắt buồn chán về phía lão cha Vương Gia “trẻ trâu”, không quên quẳng đến một cái liếc mắt đầy ý tứ sâu xa. ???
(*Ngũ Lượng là con lớn của Vương Gia, là cháu của Sở Thiếu Đình, cũng là anh họ của Vân Thanh, nói chung là họ hàng gần gũi)
Sau buổi cơm trưa ở hậu viện, Quý Thanh Diêu hiển nhiên bị Sở Thiếu Đình, Mặc Ngọc giữ lấy, ba vị mỹ phụ nhân một bàn bắt đầu nói chuyện phiếm rôm rả. Thanh Diêu cũng cảm thấy không đi ra ngoài nghênh tiếp cũng là chưa vẹn toàn lễ nghĩa, nhưng ngốc tử nhà nàng rõ ràng chuyện gì cũng đều dựa vào nàng, nhưng chuyện nghênh đón này thì nhất định tự quyết. Kỳ thực cũng hiểu rõ nàng ấy không muốn mình phải ra mặt nói những lời khách sáo, vì vậy dù lòng không đành cũng tùy theo ý nàng đi vậy. Cho nên lúc này đương nhiên liền bồi ở bên người hai vị bạn tốt, một chút cũng không để ý tới cái người đang ở cách đó không xa một bên chơi cờ một bên còn thỉnh thoảng quẳng đến nàng một ánh mắt đáng thương, Từ Phú Quý.