Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 24



Thẩm Phóng ngẩn người, khóe miệng lập tức kéo thành một nụ cười xấu xa, vỗ vỗ mặt hắn, giọng nói cũng hết sức dịu dàng, “Anh lại uống rượu rồi. Còn muốn choàng khăn choàng nữa không bé cưng?”

Những người khác nghe không hiểu ý bọn họ nhưng Tiết Diễm thì hiểu, rầu rĩ, “Không cần!”

“Superman của chúng ta không đi giải cứu thế giới nữa sao?”

“…” Tiết Diễm không muốn để ý đến anh ta nữa, lại tức giận rồi. Sao cứ phải nhắc nhở hắn về đoạn dark past này? Không phải là đã xóa video rồi à???

Hơn nữa có ai say rượu còn làm một trò liên tiếp hả hả hả?

Thấy hắn còn dính lên người mình không nói lời nào, Thẩm Phóng nâng tay nhấc cằm hắn lên quan sát một lúc, cảm thấy sắc mặt vẫn ổn bèn buông tay.

“Tôi đã nói là chơi Chắn vương bát thì các người sẽ không phải chơi phạt rượu.” Thẩm Phóng nghĩ ngợi, lại hỏi, “Thế hôm nay anh muốn làm cái gì?”

Nói không chừng hôm nay lại đổi thành Batman ha ha ha ha.

Kết quả Tiết Diễm cũng không biến thân, nói thẳng, “Tôi muốn về nhà.”

“Này hơi khó nha.” Thẩm Phóng quay đầu, liếc Lục Dục Thành một cái, giống như giây phút cãi cọ trong toilet khi nãy chưa từng xảy ra, cười nói, “Còn chưa kịp cùng Dục Thành đón gió tẩy trần mà, giờ nên đi đâu nhỉ?”

“Vậy đi ăn cơm, ăn xong thì về nhà.”

Chơi lâu như vậy cũng vừa vặn đến giờ cơm. Vì vậy nhóm mười người liền tự nhiên tiếp tục chiến đấu ở khu ẩm thực của club.

Thực đơn đã được lên từ trước, nguyên vật liệu cùng bán thành phẩm cũng đã sớm được chuẩn bị thỏa đáng. Mọi người vừa ngồi xuống, lập tức có phục vụ lục tục bưng đồ ăn cùng rượu lên.

Dựa theo ý của Lục Dục Thành, vốn cốc chúc mừng này hướng đến Tiết Diễm. Nhưng thấy bộ dạng say chuếnh choáng của hắn, Trịnh Quân bèn thay Tiết Diễm làm chuyện này.

Lục Dục Thành cũng không vui vẻ. Tuy rằng quan hệ của Trịnh Quân với gã cũng không tồi nhưng gã vốn nhắm vào Tiết Diễm, hiển nhiên hi vọng đối phương chú ý tới mìn.

Nhất là khi gã nhìn thấy Tiết Diễm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Phóng, Thẩm Phóng gắp cho cái gì cũng ăn, không cho uống rượu cũng không uống, thái độ nói gì nghe nấy đầy nhu thuận, tức giận không có chỗ phát, giây phút này cảm thấy Thẩm Phóng cố tình show ân ái cho gã xem, thị uy với gã.

Trên thực tế, những người bạn khác nhìn hành động của đôi kia cũng cảm thấy sửng sốt.

Tuy rằng bình thường A Diễm uống rượu cũng rất yên lặng, nhưng không phải ngoan hiền như thế này! Quả thực giống như một người khác vậy!

– – hoàn toàn không đoán được vì Tiết Diễm sợ hãi kẻ say nhiều lời nên mới cố gắng ít sai sót hết mức có thể.

Hoắc Tiểu Trì cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Không không không, nhất định trong lúc mình rời đi Diễm ca ca thua bài rất nhiều, uống hết chỗ đồ uống mình lén tráo rồi kêu người khác mang rượu mới lên!

Nhìn thấy hai kẻ kia vành tai tóc mái chạm nhau, thân thể dí sát nhau nhỏ giọng trò chuyện, Hoắc Tiểu Trì chìm vào hoài nghi của mình thật sâu.

Tạ Thiên Dật, Diệp Trường Sinh cùng vài người khác đều là dạng có thể náo loạn, bữa tiệc rất nhanh đã bị thổi lửa nóng, cụng chén tràn ly, ăn uống linh đình.

Có Thẩm Phóng kiểm soát, cả bữa tiệc từ đầu đến cuối Tiết Diễm “hình như say rồi” không uống qua một giọt rượu nào. Nhưng Thẩm Phóng lại không tránh thoát, bị đa số gào lên đòi uống nên nhấp một ít bia, còn thay Tiết Diễm kính Lục Dục Thành một chén.

Thẩm Phóng tửu lượng si đa, uống cạn một chén rượu trắng, bia thì khá hơn, uống cũng không tính là nhiều, ảnh hưởng cũng không lớn, chẳng qua tinh thần phấn khích hơn một chút.

Ăn cơm xong, khi mọi người dự định rời đi, ông chủ Tần sai người tới, nói sắp tới kỉ niệm mười năm của club, gần đây mở thêm vài gian phòng tình yêu, phong cách cũng hết sức phong phú, nếu có ai có hứng thú thì hoan nghênh thử một chút.

Hai tên mang theo bạn gái kia nhất thời động tâm, dự tính trực tiếp ngủ lại một đêm. Mà những chú chó độc thân khác không chịu được kích thích này, cười đùa cùng nhau đi ra ngoài.

Tiết Diễm mơ mơ hồ hồ chào họ, ôm chặt eo Thẩm Phóng không đi cũng không buông tay.

Thẩm Phóng hỏi: “Anh cũng muốn ở lại nơi này à?”

“Không muốn.”

“Thế sao không đi?”

“Đi không nổi.”

“Ha, anh…” Thẩm Phóng phát hiện hắn ta đang chơi xấu, nhưng lại cảm giác một người bình thường lạnh nhạt cùng nghiêm túc như vậy khi say có thể chơi đùa rất thú vị, vì thế nở nụ cười dung túng, “Để tôi đỡ anh đi.”

Nói xong bèn kéo một tay hắn vắt qua cổ mình, một tay ôm hắn, thoải mái xách người đi.

Hoắc Tiểu Trì dừng lại sau đám người, lúc này do do dự dự đi tới hỏi Thẩm Phóng: “Anh có cần hỗ trợ không?”

Thẩm Phóng: “Có có có! Lấy di động ra đi, mở phần quay video lên, sẵn sàng ra tay!”

“… Anh muốn làm gì?”

Thẩm Phóng cười to, “Diễm ca của cậu uống nhiều ra phết, đợi đến lúc anh ấy say khướt thì quay video.”

Tiết Diễm: “…”

Hoắc Tiểu Trì: “…”

Có lẽ là ngại Hoắc Tiểu Trì đang ở đây, hoặc là lo rằng sẽ tạo thêm vài cái video dark past nữa, một đường này Tiết Diễm hết sức ngoan ngoãn, không đưa ra yêu cầu dở hơi nào, chẳng nói một lời được Thẩm Phóng đưa tới bãi đỗ xe.

Lo rằng đến bữa tiệc sẽ phải uống rượu, bọn họ trước hết gọi lái xe tới đón, lúc này mới thuận lợi lên ô tô về nhà.

Đến khi hai người về tới nhà, ngồi trên sofa nghỉ ngơi, Tiết Diễm vẫn là bộ dạng im lặng trầm tĩnh kia.

Thẩm Phóng trên đường không túm được bím tóc của hắn (*) cũng không tiếc nuối, cười mỉm khen ngợi: “Hôm nay anh biểu hiện không tồi đâu.”

(*)capitalize on sb.”s vulnerable point: bắt được điểm yếu của người khác)

Tiết Diễm chậm rãi quay sang, nhẹ giọng, “Vậy anh có muốn thưởng cho tôi không?”

Giờ này khắc này, trên gương mặt đẹp trai bình thường vốn lãnh đạm cấm dục lại mang theo ý cười, trong ánh mắt rõ ràng có ý chờ mong, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, giống như bạn nhỏ chờ giáo viên phát hoa điểm tốt.

Thẩm Phóng không khỏi nở nụ cười, “Anh muốn được thưởng cái gì? Chia cho anh nửa tiền thắng hôm nay được không?”

“Tôi không thiếu tiền.” Tiết Diễm đột nhiên nâng tay, dừng trên sườn mặt Thẩm Phóng, vuốt ve một chút, “Tôi muốn cái này.”

Thẩm Phóng còn chưa kịp phản ứng cái này là cái gì, Tiết Diễm đã giữ chặt mặt anh, hôn xuống thật mạnh.

Thẩm Phóng: vẻ mặt ngơ ngác.jpg

“Anh…” Anh muốn mở miệng nói chuyện, tiếp theo liền phát hiện đầu lưỡi đối phương nhân cơ hội xông vào, ở trong miệng mình liếm liếm.

Mẹ nó, lại còn là cháo lưỡi!

Trai zin ngây thơ Thẩm Phóng dần cảm thấy thân thể có chỗ nào đó không đúng lắm, cuối cùng cũng phản ứng lại, đẩy mạnh Tiết Diễm ra.

“Anh nhầm tôi với cô gái nào hả? Thật sự quá nóng.” Thẩm Phóng lau miệng, “Hôn tôi đến dính đầy nước miếng.”

Tiết Diễm đột nhiên ngẩng mạnh đầu, bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt sáng như tuyết, vẻ mặt cũng nhanh chóng lạnh đi.

Thẩm Phóng thình lình bị hoảng sợ, nghĩ thầm, đây không phải là muốn đánh mình chứ? Thế là bèn chạy trước, “Được rồi, tôi không ý kiến nữa, ai bảo anh là kim chủ của tôi mà.”

Thẩm Phóng có thể cảm nhận rõ ràng nụ hôn này không giống lúc ở hôn lễ.

Nụ hôn ở hôn lễ chỉ là lướt qua như một loại nghi thức, vô cùng tình cảm nhưng lại rất thanh khiết, còn nụ hôn bất ngờ này tràn đầy sắc thái tình dục. Thậm chí trong lúc môi lưỡi quấn quít còn có thể cảm giác được dục vọng của đối phương, cho nên lúc đó mới đoán rằng Tiết Diễm say rượu nhầm anh thành cô gái nào đó.

“Anh uống say cũng hay thật đấy Tiết Diễm Diễm, đến cả nam nữ cũng không phân biệt được.” Thẩm Phóng đùa cợt, “Lần trước biến thành Superman, ít nhất lần này chỉ không nhận ra tôi thôi…”

“Tôi nhận ra anh.” Tiết Diễm bình thản ngắt lời anh, “Anh là Thẩm Phóng Phóng.”

“Ồ ~ Vậy tôi là gì của anh?” Thẩm Phóng cười hì hì hỏi. Anh không biết là Tiết Diễm vốn đang tỉnh táo, nên điều này lại không còn ý nghĩa gì nữa.

Tiết Diễm quả nhiên ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới từ tốn nói: “Anh… là bảo bối.”

“Ha ha, tôi thích xưng hô này đấy.” Thẩm Phóng cười rộ lên. Từ khi mẹ ruột qua đời nhiều năm trước thì không còn ai gọi anh như vậy.

Tuy nhiên anh cũng không quá nghiêm túc, nhớ tới người đàn ông vì đồng thời quen N cô bạn gái, vì sợ gọi sai tên nên ai cũng gọi là bảo bối bèn cười toe, “Rất có thiên phú một chân đạp nhiều thuyền đó, bạn học Tiết. Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiểu bảo bối, tại sao trái tim ai cũng tan vỡ như em~(*)”

(*) lời bài hát Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô em gái)

Hừ, anh ta còn dám hát!

Tiết Diễm trong lòng căm tức, rất muốn đem câu hát kia thả lại Thẩm Phóng.

Hắn cũng không trông cậy vào việc một cái xưng hô có thể gợi Thẩm Phóng nhớ tới cái gì, nhưng lại bị cắn ngược lại một cái rốt cuộc là sao??

Tôi mới là người muốn hỏi anh, rốt cuộc anh có bao nhiêu bảo bối!

– ———————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.