Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, côn nhóc này còn chơi đến thật sảng khoái, rất tốt, quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó thong dong đơn độc quỳ gối xuống, bất quá khi Cố Mộ Nghiêm không nói hai lời thật sự quỳ xuống, Tần Tích cũng sững sờ một chút, cô không ngờ Cố Mộ Nghiêm sẽ dứt khoát như vậy, chỉ là ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức cầm roi xát nước muối roi đánh cô, Tần Tích nuốt một ngụm nước bọt, sẽ không chơi quá trớn chứ.
“Sợ? Đáng tiếc đã chậm rồi.” Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy nét mặt của cô, trầm thấp mở miệng.
Không để mắt đến cô nhóc này một chút, liền dám leo đến trên đầu của anh rồi.
Lời của anh ngược lại kích thích cô, Tần Tích hừ một cái, “Tôi mới không sợ đâu.” Dù sao cũng đã chơi đến bước này, vậy bất cứ giá nào, vở kịch hay bây giờ mới bắt đầu.
Cố Mộ Nghiêm thấy nét mặt của cô, khẽ híp mắt một cái, cô nhóc này còn cứng đầu, điếc không sợ súng.
“Tần Tích, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Cô từ trên cao nhìn xuống Cố Mộ Nghiêm, loại cảm giác này thật đúng là không phải sảng khoái bình thường, cô ho nhẹ một cái, “Câu nói đầu tiên để em gả cho anh, có thể quá đơn giản rồi hay không, bảo đảm đâu? Tỷ như chứng nhận bất động sản sau này sẽ viết thành tên ai, chi phiếu thuộc về ai quản lý.”
“Con trai, nhanh trả lời, nếu không con dâu liền chạy.” Hàn Thu chính là muốn xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.
Mặt Cố Mộ Nghiêm đen lại, hít sâu một hơi, sau đó tận lực dùng giọng bình tĩnh nói, “Thuộc về em quản.”
“Thân ái, em cũng biết là anh hiểu em nhất.” Tần Tích lén lắc lắc chiếc di động, ý bảo với anh là, cô đã lưu lại toàn bộ.
“Bây giờ hãy gả cho anh.” Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích cười đến vô cùng đắc ý, trước hết để cho cô nhóc này đắc ý một chút, đợi lát nữa sẽ thu thập cô.
Tần Tích vốn còn muốn nói, nhưng khi nhìn thấy mặt của Cố Mộ Nghiêm đen đến không thể đen hơn, học được biết dừng lại đúng lúc, duỗi tay mình ra, Cố Mộ Nghiêm thô lỗ đeo nhẫn vào cho cô, sau đó thuận thế đứng lên, đột nhiên ôm eo của cô, lực độ quá mạnh thiếu chút nữa làm Tần Tích thở không nỗi, Tần Tích trừng mắt nhìn anh, giãy giụa, “Cố Mộ Nghiêm, anh thả tôi ra.”
Cố Mộ Nghiêm không để ý đến Tần Tích đang giãy giụa, ngược lại dùng lực mạnh hơn kiềm cô lại, sau đó bưng một ly rượu lên, đôi mắt nhìn về phía mọi người, “Cám ơn các vị đã tham dự, ly rượu này bày tỏ lòng biết ơn.”
Cầu hôn xong, Tần Tích biết, nhất định Cố Mộ Nghiêm sẽ nổi đóa, cho nên cô thừa dịp anh chưa chuẩn bị, đẩy tay của anh ra chạy mất, nhưng năm phút sau, Tần Tích bị Cố Mộ Nghiêm chặn ở góc tường, trên mặt của cô đầy vẻ đề phòng, “Anh muốn làm gì?”
Tay Cố Mộ Nghiêm chống trên vách tường, hạ mắt nhìn nét mặt của cô, “Chơi rất vui?”
“Oan có đầu nợ có chủ, cũng không phải là tôi muốn anh cầu hôn.” Cô còn là người bị hại đấy.
Cố Mộ Nghiêm bóp cằm của cô, mạnh bạo nâng đầu cô lên, nhìn môi anh đào khép mở, cúi đầu xuống làm một việc mà từ lâu đã rất muốn làm, anh cũng đã cầu hôn, bây giờ cô đã là người của anh, cho nên anh làm cái gì cũng là chuyện đương nhiên.
Nụ hôn này mang theo một chút trừng phạt, cho nên cũng không dịu dàng lắm, lại cũng không làm cô đau.
Khi môi bị chặn lại, Tần Tích trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời hóa đá tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, giới hạn của cô chỉ ở lý thuyết, chưa bao giờ thực hành qua, cho nên đầu mờ mịt.
Vốn Cố Mộ Nghiêm hôn rất sâu, nhưng khi anh mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt của Tần Tích như gặp quỷ, rất mất hứng, thô lỗ gầm nhẹ, “Nhắm mắt lại.”
Tần Tích phản xạ có điều kiện nhắm lại, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, anh ta chiếm tiện nghi của cô, cô dựa vào cái gì còn ngoan ngoãn nghe theo, đầu cô có bị bệnh không, nhanh chóng mở mắt ra, duỗi tay đẩy anh ra, “Cố. . . . Ưm ưm ưm. . . . Mộ Nghiêm…”