Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 16: Đi dạo phố



Editor: VinJR

Tần Tích giận dữ nhìn người đàn ông trước mắt này, hận không thể phanh thây anh ra, cô chỉ không cẩn thận nôn lên người anh mà thôi, lại muốn cô đáp trả một đời hôn nhân, thật không cam lòng mà.

Sớm muộn có một ngày, cô phải nổi dậy, dạy dỗ người đàn ông vô cùng xấu xa bá đạo này thật thỏa đáng.

“Còn có một chuyện, rất quan trọng, về sau không có lệnh của tôi, không cho phép uống rượu ở bên ngoài, lại càng không cho phép sau khi uống rượu say câu tam đáp tứ. Có nghe chưa? Làm bất cứ chuyện gì cũng phải xin phép tôi, không được phép tự mình hành động, nếu không sẽ xử trí theo quy định.” Cô gái này có tiền án, nếu lần sau cô uống say nữa, lại chạy sai chỗ thì làm sao bây giờ.

Anh phát hiện cô không chỉ là sâu rượu, hơn nữa còn là một ngôi sao gây rối. Không đề phòng không được.

“Anh. . . Tránh lo quá nhiều chuyện một chút đi.” Tần Tích tức giận, anh cũng thật bá đạo mà.

“Không cần tôi lo có phải không, vậy được, trả tiền.” Bộ dáng Cố Mộ Nghiêm như muốn xơi tái cô.

“Anh…” Hàm răng Tần Tích cắn kêu ken két, thật lâu, cô mới nghẹn ra một câu, “Tôi biết rồi.”

Bộ dáng vô cùng không tình nguyện.

Cố Mộ Nghiêm không đếm xỉa tới, mở miệng, “Trở về lấy đồ vật cô thường dùng đến đây, sau này cô liền ở chỗ này.”

Tần Tích không đồng ý, “Không. Tôi ở nhà tôi là được rồi.”

Có thể ít gặp liền ít gặp, ngày ngày gặp mặt, cô sợ cô tiêu hóa không tiêu.

“Không phải thương lượng với cô.” Ý đây là mệnh lệnh, nhất định phải phục tùng.

Kế hoạch của Cố Mộ Nghiêm là, bắt đầu từ bây giờ, bồi dưỡng Tần Tích tam tòng tứ đức, không ở chung, anh bồi dưỡng thế nào, ngộ nhỡ không để ý, cô lại mang đến một đống tai họa cho anh, anh phải tốn thời gian xử lý cho cô, cho nên vẫn phải đặt ở dưới mí mắt là tốt nhất.

Tần Tích giận trừng mắt nhìn anh, “Thân thể mẹ tôi không tốt, tôi muốn chăm sóc mẹ tôi.”

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô một cái, “Nếu chúng ta sắp kết hôn, mẹ cô chính là mẹ tôi, tôi sẽ sắp xếp người chăm lo ăn uống, cuộc sống thường ngày, cô không cần lo lắng. Tuyệt đối so với cô chăm sóc tốt hơn gấp một vạn lần.”

Cô thấy chăm sóc là giả, giám thị mới là thật, đoán chừng là anh sợ cô chạy trốn, nhưng nếu như mẹ ở trong tay của anh, cô liền giống như bị bóp nghẹt, không hề có sức đánh trả, người đàn ông này tính toán như vậy, thật đúng là giảo hoạt.

Nếu như ở chung với anh, vây cô hoàn toàn không có tự do còn có thể, mọi chuyện đều bại lộ ở trước mắt anh, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ.

Cô thật sự là xui tám đời, đời này mới có thể bị người đàn ông đáng ghét Cố Mộ Nghiêm này dây dưa.

Anh vội vã bức bách như vậy, không từ thủ đoạn nào để cưới mình, chẳng lẽ anh thật sự có bệnh gì không tiện nói ra, nói xong ánh mắt rơi vào bộ phận nào đó của anh.

“Chẳng lẽ tên phóng viên kia nói đúng, anh hoàn toàn không được, cho nên người mới gặp liền lấy làm vợ.”

Tần Tích không chút suy nghĩ nói ra, nói xong, cô đột nhiên hối hận, vấn đề này đối với đàn ông là nhạy cảm cỡ nào, nếu như được, bị hỏi như vậy, lòng tự trọng khẳng định sẽ tổn thương, hậu quả nghiêm trọng, nếu như không được, mình nói ra, lại là tổn thương lòng tự trọng, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Dù sao cũng phải nói, vấn đề này hoàn toàn không thể hỏi.

Trời ạ, cô ngốc sao? Anh được hay không thì lên quan gì đến cô, cô lắm miệng hỏi cái gì.

Tần Tích dè dặt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy mặt anh âm trầm, lập tức rụt cổ lại, cười khan vài tiếng, “Tôi còn có việc, đi trước.”

Lúc này không đi, còn đợi khi nào.

Nói xong, cô liền muốn chạy, nhưng lại một lần nữa, sau cổ của cô bị bắt được, giống như xách con thỏ, bất luận cô giãy giụa thế nào cũng tránh thoát không được, hồi lâu, mệt mỏi rồi, thở phì phò, đầu hàng nói, “Tôi nói xin lỗi với anh được chưa, Cố đại thiếu, tôi sai rồi, thật xin lỗi.”

Cố Mộ Nghiêm trầm mặt, nhìn cô một cái, chờ sau khi kết hôn mới thu thập cô thật tốt, đến lúc đó xem cô còn dám cợt nhả như vậy với anh hay không.

Tần Tích cảm giác được tay của anh buông ra, vội vàng xoay người lui về sau một bước, vừa rồi cổ bị siết, thiếu chút nữa thở không nổi, xem ra, cứng đối cứng là không được, người đàn ông này dùng hai đầu ngón tay cũng có thể dễ dàng giết chết cô, nhất định phải dùng trí mới được.

“Về sau nói chuyện lại không dùng não, tôi sẽ không để ý giúp cô uốn nắn một tý.” Tay Cố Mộ Nghiêm đặt trong túi quần, trong nhàn nhã lại cất giấu chút bén nhọn.

Tần Tích sờ sờ cổ, cười làm lành nói, “Dạ dạ dạ.”

Tình trạng này gió chiều nào phải che chiều ấy mới được, đặc biệt là đối phó với loại tiểu nhân hèn hạ như Cố Mộ Nghiêm này, phải nói lời ‘Nghĩ một đằng nói một nẻo’, là vì bảo vệ cái mạng nhỏ, mạng nhỏ còn mới có thể đấu với địa chủ.

Lát sau, Tần Tích chuẩn bị trực tiếp về nhà, nhưng không biết thế nào bị Cố Mộ Nghiêm mạnh mẽ đẩy vào trong xe, cô cho là anh muốn đưa cô về nhà, kết quả mới phát hiện, dĩ nhiên là bị áp tải đi dạo phố.

“Tôi không mua đồ, tôi phải về nhà.” Tần Tích kháng nghị nhìn anh.

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô một cái, nói, “Không mua cũng xuống xe cho tôi, nhanh lên.”

Tần Tích trừng mắt nhìn anh, không tình nguyện đi theo, Cố Mộ Nghiêm đi về phía trước vài bước, thấy cô không đi theo tới, hô, “Đứng ngốc ở đó làm gì? Đến đây.” Nói xong, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.

Cái rắm, cô không phải là chó con. Ngoắt tay em gái anh.

Tuy nói như thế, Tần Tích vẫn đi tới, hai tay chống nạnh, “Anh đến đây làm gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.