Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 39: Ẩn khuất phía sau



“Nè vợ, em ăn cái này đi. Ăn nhiều vào để có sức khỏe tốt còn mau sinh baby cho anh nữa. Kẻo có người lại nói anh không biết yêu thương em, nói hôn nhân của chúng ta không ngọt ngào, êm ấm.”

Tôn Tử Đằng gắp một miếng vi cá đút đến tận miệng Nhược Y, kèm theo những lời nói đá đểu khiến Tôn Tiêu Đài và Bạch Thoại An cảm thấy chột dạ.

Chẳng phải những lời nói Tôn Tử Đằng không yêu thương vợ, không trân trọng vợ là những gì mà Tôn Tiêu Đài vừa nói ngay tối qua hay sao? Đến cả Bạch Thoại An cũng khẳng định như đinh đóng cột rằng em gái mình đang hoàn toàn không hạnh phúc. Nhưng giờ thì sao đây? Vợ chồng người ta đang mặn nồng, tình cảm thế kia cơ mà. Như này khác gì hai anh đang bị vả một phát thật đau đâu chứ.

Dù bất ngờ nhưng có lẽ người kinh ngạc hơn ai hết lại chính là nữ chủ nhân duy nhất của bữa tiệc ngày hôm nay. Cô nhận lấy miếng thức ăn từ đũa của người đàn ông, khép nép nhai nhẹ nhàng  sau đó từ tốn nuốt xuống.

Đối với cô mà nói có lẽ đây là miếng thức ăn ngon nhất từ trước tới nay mà cô được ăn. Một miếng cá có mang tình yêu trong đấy khiến lòng cô ngập tràn hạnh phúc.

“Anh họ, anh vợ… Hai người cũng ăn đi, mời hai anh đến đây ăn tối chứ đâu phải ngồi đó nhìn vợ chồng em ăn đâu. Bộ nhìn thôi đã thấy no rồi à?”

Tôn Tử Đằng lại cất giọng ngạo nghễ, nói xong anh còn gắp thêm thức ăn đút tận miệng cho cô gái bên cạnh mình.

“Vợ, em nói cho hai anh nghe xem anh có đối xử tệ với em hay không? Bình thường anh có yêu thương em không cho hai anh biết đi. Chứ anh cứ nghe phong phanh là ai cũng nói anh không thương em hết.”

Từ khi bắt đầu cho đến tận bây giờ chỉ có duy nhất một mình Tôn Tử Đằng luyên thuyên không ngớt lời. Cho đến lúc này thì Nhược Y mới có cơ hội lên tiếng theo yêu cầu của anh.

Thật ra cô đã biết mục đích anh mời Tôn Tiêu Đài và Bạch Thoại An đến đây là gì, nhưng bây giờ sự thật là cô đang rất hạnh phúc nên cũng chẳng ngại cùng anh phối hợp.

Nhược Y nhìn qua anh hai rồi lại nhìn sang anh chồng của mình, cô mỉm cười sau đó mới nhỏ nhẹ cất lời:

“Anh hai với anh chồng cũng thấy rồi đó, tụi em hiện tại đang rất hạnh phúc. Tử Đằng cũng rất yêu thương em. Hai anh xem những món trang sức trên người em đều là đích thân anh ấy chọn lựa, cả chiếc váy này nữa, tất cả đều rất đẹp đúng không?”

Đứng trước những gì Nhược Y vừa nói, cả Tôn Tiêu Đài và Bạch Thoại An đều không biết trả lời như thế nào.

Cứ tưởng được ăn tối ngon lành, ai mà ngờ lại bị vả mặt ê chề như thế này.

Sau khi uống hết một ly rượu thì Tôn Tiêu Đài cũng có câu nói đầu tiên từ khi bắt đầu bữa tiệc cho đến giờ.

“Em hạnh phúc là tốt rồi. Cả anh và anh hai em đều hi vọng rằng những gì đang diễn ra là sự thật.”

“Ý của anh cũng như ý Tiêu Đài vừa nói. Tình yêu hay bất cứ một sự quan tâm nào không phải cứ bày ra ngay trước mắt là được công nhận. Chân tình là xuất phát từ tận trong tim chứ không phải hình thức bên ngoài. Anh hai hi vọng em gái được hạnh phúc đặc biệt là từ người mà em tin yêu, quyết định gửi gắm cả cuộc đời.”

Bạch Thoại An cũng điềm đạm tiếp lời, cả anh và Tôn Tiêu Đài đều nghiêm túc tuyệt đối. Và họ cũng cùng có chung một mong muốn đó là người con gái trước mắt mình sẽ luôn được hạnh phúc và cười tươi như bây giờ.

“Nào, cạn ly đi. Chúc tiểu Nhược trọn đời hạnh phúc!”

“Dạ, em cảm ơn hai anh!!! Cạn ly…”

– —————

Bữa tối kéo dài chẳng được bao lâu thì Tôn Tiêu Đài và Bạch Thoại An đều ra về, vì họ thật sự quá chán ngán cái cảnh ngồi làm bù nhìn cho người ta phô trương tình cảm.

Thế nhưng khi hai người họ vừa rời đi thì nét mặt hòa nhã của người đàn ông liền thay đổi 360 độ. Anh đột nhiên trở nên trầm lắng, ánh mắt lộ chút hờ hững xen lẫn lạnh lùng.

“Tử Đằng… Cũng muộn rồi hay chúng ta lên phòng nghỉ ngơi nha. Anh đừng uống nữa, nãy giờ em thấy anh uống cũng nhiều rồi.”

Rõ ràng là đã nghe thấy những gì Nhược Y nói nhưng Tôn Tử Đằng vẫn im lặng, tay nâng ly rượu lên môi từ từ thưởng thức, cứ như không hề xem trọng những gì cô vừa nói. Chính điều đó vô tình lại khiến cô gái trở nên bất an, tính khí của anh thật sự không tài nào đoán được.

“Tử Đằng, anh…”

“Em cứ lên phòng nghỉ ngơi trước đi. Anh còn chút việc cần giải quyết. Cứ ngủ trước, không cần phải đợi.”

Vội cắt ngang câu nói của cô xong, người đàn ông lại tiếp tục rót thêm một ly rượu. Biểu cảm của anh lúc này chẳng khác gì trước đây. Dù rất không yên tâm nhưng Nhược Y vẫn ngoan ngoãn rời đi.

“Vậy em lên phòng trước, anh cần gì cứ gọi em nha!”

Đáp lại cô vẫn là một khoảng lặng, thấy vậy Nhược Y cũng không nói thêm gì nữa mà lặng lẽ đi về hướng thang máy.

Lúc này phòng khách chỉ còn lại một mình người đàn ông. Sau hồi lâu cùng bầu bạn với vài ly rượu, anh đã mở điện thoại lên vào danh mục video xem một đoạn clip.

Thật bất ngờ khi đó lại là đoạn video tại khách sạn hôm đó. Bên trong chính là hình ảnh Nhược Y dìu anh vào phòng, sau đó thì màn hình đột nhiên tối thui, chứng tỏ những gì sau đó đã bị tiêu hủy.

Càng xem nét mặt của người đàn ông càng trở nên lạnh lùng. Vốn dĩ anh cũng định cho cô một cơ hội, muốn tin tưởng cô nên mới cho người điều tra lại sự việc hôm đó. Nhưng nào ngờ sự thật lại y hệt như những gì anh đã nghĩ.

Nếu người con gái đó thật sự không làm chuyện mờ ám gì thì hà tất phải tiêu hủy camera? Anh cho người điều tra nhưng lại thu thập được những điều này, anh muốn tin cô nhưng phải tin từ đâu đây?

Mở lòng với cô sao? Có lẽ là chưa từng, vì vết cắt trong tim anh vẫn còn đó, nó vẫn âm ỉ rỉ máu thì làm sao anh nguôi ngoai được hận thù trong khi lý trí vẫn chưa hề quên được Lại Minh San.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.