Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 20: Yêu cầu làm vợ



Bạch Nhược Y tay xách nách mang, vất vả lắm mới vào được biệt thự. Khi cô còn nghĩ rằng có lẽ bản thân đã về trước người chồng của mình, nhưng không, vừa đặt chân vào phòng khách, còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán thì cô gái đã sửng sờ mất năm giây khi nhìn thấy người đàn ông cao ngạo ấy đã hiên ngang ngồi ngay trung tâm phòng khách.

Phía sau anh hầu như là tất cả người làm, đến cả quản gia đều có mặt đông đủ. Cô liền cảm thấy lạ vì họ ở đây nhưng sao vừa rồi cô nhấn chuông nhưng lại không có ai ra mở cổng, nếu trước đó không phải Tôn phu nhân nói cho cô biết mật khẩu cửa nhà thì chắc bây giờ cô vẫn còn đứng bên ngoài chờ đợi.

“Thiếu phu nhân.”

Tất cả mọi người ngay sau đó liền cúi đầu cung kính chào hỏi Nhược Y, ngoại trừ một người sở hữu gương mặt lạnh tựa như băng đang ngồi ở giữa.

“Chào mọi người.”

Cô cũng nhanh chóng cúi đầu lịch sự chào lại tất cả, kèm theo một nụ cười ôn nhu, nhã nhặn.

Người đàn ông liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó từ tốn cầm ly rượu trên bàn lên, lắc lắc thứ nước màu đỏ nhạt trong ly, gương mặt không hề có một tí cảm xúc nào.

“Cô là rùa hay sao mà bò mãi đến giờ mới về tới đây?”1

Nhược Y có chút bất ngờ khi được câu hỏi châm biếm của người đàn ông, ngước mắt nhìn lên đồng hồ, bây giờ chỉ mới hơn 7 giờ 10 phút, tức là cô chỉ trễ hơn 10 phút thôi mà anh có cần nói nặng đến như thế không?

Cô là rùa vậy chẳng lẽ tối qua anh đã hành hạ một con rùa đến sống dở chết dở hay sao?1

“Tại đường kẹt xe nên em mới về trễ… Em xin lỗi…”

Cô gái cúi đầu, nhẹ nhàng thốt ra lí do kèm lời xin lỗi với một thái độ chân thành.

“Chuyện đó tính sau. Bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần nói đây.”

Đến một lời mời ngồi anh còn chả thèm dành cho cô mà cứ để Nhược Y đứng như vậy tiếp chuyện với mình, trong khi đó cô lại đang rất muốn ngồi vì hai chân thật sự quá mỏi, cộng thêm sống lưng vẫn còn đau nhức. Nhưng anh đã không mở lời thì cô cũng chẳng dám tự ý, chỉ sợ anh không vui thì cô lại khổ.

“Anh nói đi em đang nghe đây.”

Tôn Tử Đằng nhếch môi, không chần chừ liền tiếp lời:

“Tuy cô đã được gả vào Tôn gia, mang danh phận được làm Thiếu phu nhân, là vợ của Tôn Tử Đằng tôi, nhưng mà đối với tôi thì cô cũng chỉ như một người hầu không hơn không kém.”1

Ngưng một chút để uống nốt ly rượu, người đàn ông mới ung dung nói tiếp:

“Hằng ngày cô phải dậy từ lúc 5 giờ để chuẩn bị bữa sáng, quần áo cho tôi đi làm. Tôi không quen ăn đồ ở ngoài nên trưa phải mang cơm đến tập đoàn. Bữa tối, không cần biết tôi có về hay không thì cô cũng phải chuẩn bị thức ăn chờ tôi về, dù có đói cũng không được ăn trước. Đó là đạo làm vợ, là trách nhiệm của một người phụ nữ cần phải đảm đương trong nhà. Cô làm được chứ?”1

Tôn Tử Đằng nhướng mày nhìn cô gái, gương mặt nam nhân lộ rõ nét ngông cuồng, ngạo mạn.

“Những chuyện đó em biết mà, anh không nhắc thì em cũng sẽ chủ động thực hiện.”

Cứ tưởng Bạch Nhược Y sẽ cáu gắt, tỏ thái độ không hài lòng, nhưng nào ngờ cô vẫn tỉnh như sáo, không một chút u sầu nào hằn trên ánh mắt.

Đối với cô mà nói thì những yêu cầu của Tôn Tử Đằng không hề quá đáng mà trùng hợp lại đúng như những gì cô đang mong muốn. Thật ra cô rất muốn được chăm lo từng miếng ăn đến giấc ngủ cho anh, được gặp anh nhiều hơn một chút, vì cô yêu anh nên được làm những điều đó cho người mình yêu cô cảm thấy rất hạnh phúc.

“Còn nữa, tất cả những việc làm trong nhà này cô đều phải phân chia với giúp việc để làm. Không được tự ý ra ngoài khi không có sự cho phép của tôi.”1

“Dạ, ngồi không cũng nhàm chán lắm nên em sẽ làm những việc đó phụ mọi người. Còn chuyện ra ngoài thì anh yên tâm, em không dám tự tiện đi đâu đâu.”

Nhược Y lại đồng ý yêu cầu ngay lập tức, còn thản nhiên vô cùng khiến người đàn ông đó rất tức tối trong lòng nhưng lại không dám thể hiện ra nét mặt bên ngoài.

Anh gật gật đầu rồi mới nói: “Để tôi xem cô chịu được bao lâu.”

Nói rồi Tôn Tử Đằng liền đứng dậy, quay đi được vài bước lại bất ngờ quay đầu trở lại nhướng mày nhìn cô gái.

“Còn không mang hành lý lên phòng cho tôi?”

“Dạ…Em mang lên ngay.”

“Thiếu phu nhân, để em phụ người một tay.”

Tiểu Điệp, cô hầu gái nhỏ tuổi nhất trong nhà lúc này đi đến xách phụ Nhược Y một vali định giúp cô mang hộ lên phòng nhưng lại nhanh chóng nhận được ánh mắt sắc bén như dao răm của người đàn ông hướng thẳng tới.

“Ai kêu cô phụ? Để cô ta tự mang lên.”

Lời nói đanh thép của Tôn thiếu gia vừa vang lên thì tiểu Điệp đã giật mình, vội rút tay ra khỏi chiếc vali, sau đó khép nép cúi đầu đứng ra phía sau.

“Được rồi, em để chị tự mang lên cho. Em với mọi người đi làm việc đi.”

Nhỏ giọng an ủi cô hầu gái xong, Nhược Y liền vui vẻ xách hai chiếc vali, một cái của cô một cái của Tôn Tử Đằng, ì ạch mang lên lầu.

Phòng của Tôn Tử Đằng nằm tận trên lầu bốn, Nhược Y một mình mang hai vali đi qua dãy cầu thang dài đằng đẵng mới lên được tới nơi. Suốt quá trình di chuyển cô luôn có một thắc mắc rằng người đàn ông đó rốt cuộc đã đi đâu, sao vừa rồi còn ở dưới phòng khách giờ lại không thấy đâu. Cô chỉ biết phòng anh ở lầu bốn nhưng lại không biết chính xác là phòng nào thì làm sao mang hành lý vào đó được.1

Loay hoay mãi hơn mười phút thì cô gái mới mang được hai chiếc vali lên tới lầu bốn, đưa tay lau mồ hôi trên trán, cô thở phào ra một hơi nhẹ nhõm rồi mới ngước nhìn dãy hành lang rộng rãi, nguy nga.

“Từ đó lên đây mà mất hơn mười phút, nói cô là rùa cũng đâu có oan.”1


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.