Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 142: Bù đắp từng việc một



Tắm rửa xong, Hàn Lam Vũ chỉ mặc bộ pijama lụa dài tay màu xám trắng họa tiết đơn giản đi ra ngoài, Đan Tâm đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa dựa vào tay dựa của ghế, vừa đọc sách vừa nghe nhạc, gương mặt an tĩnh tập trung đọc sách, Hàn Lam Vũ mỉm cười, lấy khăn lên lau tóc ướt rôi chậm rãi đi vê phía cô, hắn lắc đầu mấy cái, mấy giọt nước trên tóc vẩy lên người cô làm cô bừng tỉnh ngẩng mặt.

Đan Tâm rút tai nghe ra nghiêm chỉnh bỏ chân xuống rồi gấp sách để trên bàn, một tay vỗ vỗ nhẹ bên cạnh mình nói: “Hàn Lam Vũ, chú lại đây ngồi đi, tôi lau tóc cho chú.”

Hàn Lam Vũ đơ người nhìn cô, hai tay nắm hai đầu khăn khoác qua cổ dừng hình, nhìn thấy tay cô vẫy vẫy hắn mới tỉnh lại ngôi xuống ghế sofa, vừa ngồi xuống cô lại nhảy bổ tới làm Hàn Lam Vũ theo phản xạ tránh đi, người hắn ngửa vê sau khiến Đan Tâm không kịp trở người nằm đè lên người hắn.

Khóe môi Hàn Lam Vũ nhếch lên một nụ cười rồi ôm lấy cô ngả lưng tựa đầu vào tay dựa ghế sofa.

Đan Tâm tính ngôi dậy nhưng lại bị Hàn Lam Vũ ôm chặt trong lòng, cô làm mặt nhăn như khi nhìn hẳn: “Tên đáng ghét nhà chú!”

Đan Tâm lườm hắn, không từ cơ hội nào có thể thực hiện hành vi biến thái, rất cơ hội! “Được rồi, em nói xem, muốn anh giúp gì?”

Hàn Lam Vũ búng nhẹ trán cô một cái rồi đưa một tay kê đầu, một tay ôm ngang lưng cô rất nhẹ nhàng.

Doãn Đan Tâm cũng chẳng vòng vo làm gì, cô liếc mắt ngước lên nhìn hắn: “Hàn Lam Vũ, chú có thể giúp Tu Kiệt được không? Anh ấy một mình đối phó với Vương Khải Lâm có chút khập khiễng, Vương Khải Lâm trên thương trường quen biết rất nhiều còn anh ấy vừa không hiểu rõ sự tàn khốc của thương trường vừa chẳng có mối quan hệ nào giúp đỡ, đơn thân độc mã chinh chiến, vừa nhìn cũng đã biết là ai chiếm ưu thế rồi, nếu có chú giúp thì sẽ khác!”

Đương nhiên, đó là mấy lời Trịnh Mỹ Lâm nói với cô, còn cô vốn không nắm rõ tình hình của Tu Kiệt như thế.

“Em hiểu rõ tình hình của cậu ta quá nhỉ?”

Thanh âm lạnh lùng vang lên trên đầu, Đan Tâm tưởng hắn không muốn giúp nên thay đổi thái độ.

Cô chống tay lên ngực hắn ngồi dậy, vừa muốn nổi giận với hắn vừa kiêm chế khiến giọng nói cô có chút nhanh hơn bình thường: “Hàn Lam Vũ, chú đừng nhỏ mọn như thế chứ? Anh ấy từng cứu tôi, bây giờ chú giúp anh ấy xem như thay tôi trả ân tình đi, anh cũng từng giúp chị Thi Tịnh cứu vãn công ty sao bây giờ không thể giúp Tu Kiệt được hả? Hay là vì chị ta là phụ nữ nên anh mới giúp chứ gì?”

Giọng điệu của cô thực sự rất khó nghe, Hàn Lam Vũ ngồi thẳng dậy khoanh tay tựa lưng vào thành ghế liếc cô một cái: “Hai chuyện này vốn không liên quan đến nhau.

Em so sánh kiểu gì thế hả?”

Doãn Đan Tâm làm mặt giận, nhưng thấy thái độ của Hàn Lam Vũ rất kiên quyết nên cô đành nhượng bộ, cô hít mấy hơi bình tĩnh lại rồi quay sang, để tay lên đùi hắn quay ra sau một chút nhìn hắn đàm phán: “Khó khăn lắm bác Trịnh mới cho Tu Kiệt một cơ hội chứng minh bản thân, nếu anh ấy để công ty lọt vào tay Vương Khải Lâm thì mối quan hệ giữa Tu Kiệt và Mỹ Lâm đành phải đứt đoạn, Mỹ Lâm thực sự rất yêu Tu Kiệt, còn tôi không thế nhìn hai người bọn họ có tình mà không thể đến với nhau được.

Rất đau khổ đó, cho nên Hàn Lam Vũ, tôi phải làm gì để chú nhận lời giúp họ đây?”

Hàn Lam Vũ hiểu ra, hắn hơi cúi xuống, đưa tay xoa mũi, che đi nụ cười, bên tai đột nhiên lại nghe cô nói, giọng hơi nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được: “Hơn nữa chú ăn cơm tôi nấu, uống nước do tôi bưng…

Chú cũng phải làm gì để cảm ơn bữa cơm của tôi đi chứ?”

Hàn Lam Vũ ngẩng mặt: “…”

Đứng hình vài giây rồi bất lực chỉ trán cô: “Này Doãn Đan Tâm, em rõ ràng có ý đồ trước.

Mà hơn nữa, chuyện này có thể đơn giản bằng một bữa cơm của em thôi sao?”

Nó liên quan tới hạnh phúc của bạn thân cô, liên quan đến cả vận mệnh của một công ty lớn, đương nhiên cô biết không phải là chuyện nhỏ, cô lí nhí: “Vậy cân bao nhiêu bữa cơm như thế thì chú mới chịu giúp!”

Cả đời, là cả đời đó! Hàn Lam Vũ giả khổ, nói: “Thực ra cũng không phải là anh không muốn giúp bọn họ, mà là công ty cũng đang gặp chút khó khăn, sắp tới anh phải tới đàm phán lại với công ty Adapt, nếu như có em đi cùng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, vì chuyện giữa anh và em mà phu nhân tổng giám đốc rất tức giận, chính là .Jade đó, cô ấy là người muốn dừng việc hợp tác giữa hai công ty, nếu như anh và em cùng xuất hiện, nói rõ mọi chuyện chỉ là hiểu lâm…”

“Đâu có hiểu lầm? Là thật mà!”

Đan Tâm liếc hắn, cô vẫn còn để bụng chuyện trước kia của Triệu Y Trân và Hàn Lam Vũ nhưng khi thấy hắn nghiêm mặt, cô lại thôi không nói nữa.

“Được rồi, chú muốn tôi làm thế nào thì tôi sẽ làm thế đó!”

Hàn Lam Vũ hài lòng gật đầu rồi quay qua bế sốc cô lên làm Đan Tâm giật mình hét lên: “Hàn Lam Vũ, chú lại muốn gì hả?”

“Qua đó chúng ta phải là vợ chông chính thức, anh đang giúp em luyện tập đấy!”

Hàn Lam Vũ mỉm cười gian manh.

“Luyện tập cái đầu chú, tôi không cần luyện tập, chú buông tôi ra đi!”

“Đúng thế, em không cần luyện tập, em là vợ của anh!”

Hàn Lam Vũ cậy có sức mạnh rồi ôm chặt cô trong lòng kéo chăn lên đắp ngang người cô.

“Ngủ đi, hôm qua anh không được ngủ rồi, bây giờ rất buồn ngủ!”

Đan Tâm hôn lên trán cô mỉm cười nhắm mắt: “Ngủ ngon!”

Không được ngủ ư? Đan Tâm ngoan ngoãn không động đậy, hắn phải ngủ mới có sức khoẻ giúp Tu Kiệt được.

“Mọi người ở đó có khỏe không?”

Đan Tâm có chút nhớ họ.

Hàn Lam Vũ đã buồn ngủ rồi, hắn nhắm tịt mắt, giọng hơi nhỏ, kiên nhẫn nói với cô: “Mấy ngày rồi anh không về đó!”

Hàn Lam Vũ vô thức bổ sung: “Ba nói không đón được em về cũng không cho anh bước vào biệt thự Proud hay Hàn gia nữa, nếu em nhớ họ thì tới đó thăm họ đi!”

Doãn Đan Tâm ngẩn người, hai hôm nay hắn cũng không về đây thế hắn ngủ ở đâu? “Hàn Lam Vũ, tối qua…”

“Tối qua anh ở công ty!”

Hàn Lam Vũ hôn lên trán cô hai cái, rôi nhỏ giọng: “Đan Tâm, để anh ngủ chút đi!”

Cô liền ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn, đến thở cũng không dám thở mạnh, về điểm này Hàn Lam Vũ rất hiểu cô, dù ghét người nào đi chăng nữa cô vẫn luôn biết chừng mực, mà hình như cô chẳng bao giờ ghét bỏ ai được lâu, chỉ có giận dỗi là hơi nhớ dai một chút.

Hắn mỉm cười mở mắt hôn vào hai mắt cô rồi ôm chặt lấy cô trong lòng: “Em cũng ngủ đi!”

Doãn Đan Tâm chỉ gật đầu mấy cái rồi nhìn hắn nhắm mắt lại, cô nhìn hắn một lúc cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Hàn Lam Vũ tranh thủ những lúc nghỉ ngơi ở nhà đều dạy lại cho Tu Kiệt một số điều cần thiết, còn giúp hắn liên hệ với rất nhiều đối tác, lân này Tu Kiệt có vẻ rất quyết tâm.

Nhìn hai người đàn ông trên bàn đều là mấy tập tài liệu và số liệu khó hiểu, Đan Tâm và Mỹ Lâm nhức đầu bỏ ra ngoài, qua bức tường kính trong phòng khách, Đan Tâm chăm chú nhìn bộ dạng say sưa của Hàn Lam Vũ.

Hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng xắn tay cao đến khuỷu tay, đang vẽ cái gì đó trên chiếc bảng màu trắng phía sau lưng rồi đưa tay phụ họa cho Tu Kiệt hiểu vê chiếc lược chính sách của hắn, định hướng cho Tu Kiệt hiểu rõ hơn tình hình hiện tại.

Trịnh Mỹ Lâm cũng say sưa ngắm hắn ta rồi lên tiếng: “Thực ra người đàn ông này cũng rất xuất sắc, đáng tiếc lại không có mắt nhìn người!”

Doãn Đan Tâm buôn cười, đánh vào vai bạn một cái đổi chủ đề: “Chúng ta làm bữa ăn nhẹ cho bọn họ đi!”

“Nhưng tớ không biết làm!”

Mỹ Lâm vừa nói vừa đi theo cô.

“Cậu không tính học nấu ăn cho Tu Kiệt sao?”

“Đúng nhỉ…

Đan Tâm, cậu dạy tớ đi!”

Mỹ Lâm hạ quyết tâm.

“Tớ nói trước, thây giỏi chưa chắc đã dạy được trò giỏi nhé!”

Đan Tâm cười cười, Mỹ Lâm liên liếc cô.

“Cậu chê tớ giở à?”

Hai người cứ thế ở trong bếp mỗi người một câu chí choé cả buổi, Mỹ Lâm thật sự chẳng biết gì về bếp núc khiến Đan Tâm bị cô chọc cho cười đau bụng.

Hàn Lam Vũ chống tay lên bàn, đưa tâm mắt ra xa nhìn thấy Đan Tâm đang vui vẻ cười nói trong chiếc tạp dề ở phòng bếp khiến lòng hắn trở nên yên bình, hắn đang muốn bù đắp cho cô từng việc một, đầu tiên là tuần trăng mật…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.