Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 20: Đột xuất trùng vi



Trừ lưu lại những người cần thiết để đứng cảnh giới, còn đại bộ phận Hoàng Cân tặc khác đều đã ở bên đống lửa trại âm u tiến vào mộng đẹp, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút thì có thể khôi phục nhiều hơn một phần thể lực, đột vây có thể nhiều hơn một phần hi vọng. Mã Dược mặc dù nói có vẻ thoải mái, nhưng hắn biết, thực sự muốn đột phá trùng vây chỉ sợ không lạc quan như vậy.

Cho dù có thể đột phá vòng vây, thì cũng phải có đủ thể lực để chạy đi, mới có thể thoát khỏi sự bao vây của quan quân được.

Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu cũng cùng nhau không hề buồn ngủ, đi theo Mã Dược đứng cùng một chỗ trên vách đá nhô ra, quan sát động tĩnh dưới núi của quan quân, ba người mặc dù nghe thấy tiếng thở của nhau, nhưng mở to mắt cũng không thấy nhau được, lúc này đúng là lúc tối nhất trước khi trời sáng. Trên đỉnh núi đối diện, ngọn lửa cháy lên vẫn còn chưa tắt hẳn, trong mắt Mã Dược có u mang lướt qua, trầm giọng nói: ” Kế hoạch có sự thay đổi, không thể đợi đến lúc trời sáng mới đột vây, lập tức đem các huynh đệ đánh thức, ngay lập tức xuống núi!” Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Quản Hợi ngạc nhiên hỏi: ” Làm sao vậy?”

Mã Dược đưa tay chỉ ngọn lửa ở trên ngọn núi đối diện, trầm giọng nói: ” Thống soái quan quân là một nhân vật phi thường lợi hại, các ngươi nhìn xem, ngọn núi đối diện có bố trí trinh thám của quan quân, một khi sắc trời sáng lên, quan quân trinh thám ở trên núi liền đem nhất cử nhất động của chúng ta thu hết vào mắt, một khi chúng ta có hành động gì, liền có thể đem động hướng của chúng báo cáo cho quan quân dưới núi, quan quân dưới núi liền có thể tập trung binh lực sẵn sàng làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đánh.”

Bùi Nguyên thiệu thất thanh nói: ” Lần này thì hỏng mất.”

Mã Dược ngưng giọng nói: ” Bây giờ chính là lúc sắc trời tối nhất, cũng là lúc quan quân mệt mỏi nhất, chúng ta có thể không đốt đuốc, thừa dịp trời tối mà xuống núi đột vây!”

Bùi Nguyên Thiệu nói: ” Đường núi gập ghềnh cheo leo, nếu không đốt đuốc rất dễ dàng rơi xuống khe núi bị thương.”

Mã Dược nói ; ” Quản không được việc đó rồi, chỉ có thể báo cho chúng huynh đệ nắm tay nhau xuống núi, tránh bị sẩy chân.”

Quản Hợi bình tĩnh nói: ” Bá Tề, đám quan quân này lại không phải là xảo trá bình thường, ta từ Uyển thành một đường hướng nam bỏ trốn, cũng chịu không ít mất mát bởi bọn họ, dưới núi sẽ hay không có mai phục? Một khi mà đột vây thất bại lâm vào trùng vây, vậy chắc chắn là xong hết rồi.”

” Sẽ không!” Mã Dược quả quyết nói, ” Quan quân nhất định cho rằng chúng ta muốn lúc trời sáng mới xuống núi đột vây!”

Quản hợi nghiêm mặt nói: ” Bá Tề khẳng định như thế?”

” Khẳng định!”

” Vì cái gì?”

Trong mắt Mã Dược lộ ra một ánh nhìn lang sói: ” Bởi vì quan quân còn không biết sự lợi hại của ta!”

Mã Dược trong ngữ khí không thể nghi ngờ phát ra sự tự tin cường đại, làm Quản Hợi củng Bùi Nguyên Thiệu nghe thấy trong lòng kích động, bất kỳ việc khó khăn nào vào tay Mã Dược tựa hồ đều có thể sẵn sàng giải quyết, cục thế hung hiểm thế nào đi nữa, chỉ cần có Mã Dược ở đấy, thì vẫn còn cơ hội từ tuyệt cảnh tìm sinh. Chính là bắt đầu từ một khắc này, Mã Dược ở trong lòng Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu lập nên một uy tín tuyệt đối.

Mã Dược thật sự tự tin như thế sao? Đương nhiên là không! Gã này bất quá là mạo hiểm, là đánh bạc mà thôi. Mã Dược thủy chung tin tưởng vào một cái chân lý là, sanh vào thời loạn, đời người chính là đánh bạc, thua cuộc, dù sao đi nữa cũng chỉ là một cái mạng hèn kém, không sao cả, đánh thắng cuộc, thì thắng được hết thảy, chừng ấy mà thôi.

Dưới núi quan quân đại doanh, thủ lĩnh các đường nghĩa dũng binh cùng Tần Hiệt cũng là một đêm không ngủ.

Tinh sơn mặc dù thế núi hiểm trở, phương viên lại không quá mười dặm, là một tòa cô phong. Tần Hiệt các đường nghĩa dũng binh dưới trướng hợp lại với nhau không quá 3000 người, toàn diện vây núi tất nhiên binh lực không đủ, nhưng đem thủ tại các lộ khẩu yếu ải (các đường giao nhau và các cửa ải quan trọng) lại là thoải mái có thừa. Càng huống hồ, Tần Hiệt chắc chắn Hoàng Cân trên núi đã thành kinh cung chi điểu (ý là hoàn toàn sợ hãi), trước khi trời sáng tuyệt đối không dám mạo hiểm xuống núi đột vây.

Đợi sau khi trời sáng Chu Tuyển đại quân đến hết, tiêu điệt đám Hoàng Cân tàn binh này chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trong doanh trướng, Trâu Tĩnh hướng Tần Hiệt chắp tay, đề nghị: ” Đại nhân, nên hay không phái ra vài nhóm thám báo, len lén lên núi thám thính hư thật của tặc khấu?”

Không cần phải làm dư thừa như thế, ta đoán Hoàng Cân tặc đã thành kinh cung chi điểu, tất không dám khinh cử vọng động. Chư vị nên an bài quân mã, cẩn thận trấn thủ các nơi lộ khẩu, không được để trốn thoát một tên tặc khấu nào, đến lúc đó bổn quan sẽ tự mình hướng Chu tướng quân thay các vị thỉnh công.”

Tần Hiệt khoát ống tay áo, tràn đầy tự tin vuốt vuốt bộ râu phiêu dật ở dưới cằm, gã này có chút bị thắng lợi đêm qua làm mờ mắt mất rồi. Tần Hiệt vốn là nhât giới thư sinh, đầy bụng kinh thư, vẫn thường so mình với Quản, Nhạc, tự cho là cao thâm, đêm qua một phen sắp đặt, tất cả quả nhiên như hắn sở đoán, vùi Hoàng Cân vào tuyệt địa Tinh sơn, các đường nghĩa dũng binh sớm đã bội phục hắn sát đất, Tần Hiệt trong lòng tự nhiên cũng rất là đắc ý.

Được Tần Hiệt nói như vậy, Trâu Tĩnh cũng thấy chính mình lo lắng là không cần thiết, Hoàng Cân tặc trên núi không biết quan quân dưới núi hư thật thế nào, làm sao dám thừa dịp trời đêm mà xuống núi đột vây? Lùi từng bước mà nói, cho dù muốn đột phá vòng vây của quan quân dưới nui, tất cũng không thể manh nhân hạt mã lăn xuống núi sao? (ý là tối thui tối mù vậy mà đi xuống núi) Chỉ cần bọn họ đốt đuốc lên, Văn Sính trên Hào sơn liền có thể phát hiện động tĩnh, tự nhiên sẽ báo cho đại doanh biết, đại quân có thể thuận lợi thong dong bố trí chuẩn bị, Hoàng Cân tặc trên Tinh sơn có thể nói là thân lâm tuyệt cảnh, chắp cánh khó bay.

Trên đỉnh Tinh sơn, lại có vài đống lửa được đốt lên, Mã Dược để một vài tên Hoàng Cân tặc cắt cỏ khô mang về trát thành người nộm, lại mặc lên y phục của Hoàng Cân tặc, hoặc nằm hoặc ngồi, vây lấy xung quanh đống lửa, Văn Sính ở trên Hào sơn đối diện xa xa nhìn đến, giống như Hoàng Cân tặc vẫn ở trên đỉnh núi không có hành động gì, yên tâm đến thời gian phát ra tín hiệu cho đại doanh dưới núi, biểu thị hết thảy không có việc gì.

Tinh sơn sườn núi, tối đen như mực. Mã Dược làm tiên phong, Bùi Nguyên Thiệu đoạn hậu, Quản Hợi ở giữa áp giải Trâu Ngọc Nương, 1000 tên Hoàng Cân tặc khấu tay trong tay giống như một xâu châu chấu, gian khổ mò mẫm vào vách đá để xuống núi, trong suốt đoạn đường ngẫu nhiên có Hoàng Cân sẩy chân, cũng được tả hữu lôi lại, không có dẫn tới việc rơi vào khe núi.

Sắp sửa xuống đến chân núi, ngã đường phía trước có một nhóm quan quân đang ngồi vây quanh bên đống lửa, ngăn cản đường đi. Nhóm Hoàng Cân này dựa vào một chỗ, vây lấy đống lửa để sưởi ấm, nhìn có vẻ đã tiến vào giấc ngủ, nhưng y giáp không cởi, đao không rời tay, một khi có chút gió thổi cỏ động, liền có thể lập tức đứng dậy ứng chiến.

Nhìn có vẻ là một chi tinh binh huấn luyện có chất a, Mã Dược lông mày nhất thời nhíu chặt, tựa hồ số đánh bạc không tốt a. Nhóm quan quân này mặc dù chỉ có năm người, rất dễ tiêu diệt, nhưng lại rất khó không để kinh động đến một nhóm quan quân khác trong vòng trăm bước bên cạnh, một khi kinh động nhóm quan quân đó rồi, ước chừng ngàn bước xung quanh là quan quân đại doanh, nếu như trong đại doanh quan quân cũng cảnh giác giống như nhóm này, đại đội quan quân trong thời gian rất ngắn liền có thể giết đến, đến lúc đó Hoàng Cân tặc liền lâm vào khổ chiến.

Mã Dược lại không dám suất lĩnh bầy cừu này cùng quan quân ngạnh đấu, điều đó cùng với tự sát không có gì khác biệt.

Mã Dược lựa chọn phương hướng đột vây là chân núi phía bắc của Tinh sơn, nơi đây là khu vực phòng thủ của Hoàng Trung. Hoàng Trung võ nghệ cao cường, tiễn thuật càng là siêu phàm nhập thánh, hơn nữa lại am hiểu binh thư, tinh thông binh pháp, rất có tiềm chất đại tướng! Khuyết điểm duy nhất có lẽ là chưa mang qua binh lính lần nào, kinh nghiệm lâm trận có chút không đủ, tuy nhiên binh lực vây núi điều phối cho vẫn còn xứng được gọi là vô giải khả kích (không thể bị kích phá), đừng nói Mã Dược chỉ sợ con chim bay cũng khó lọt.

Làm gì bây giờ? Nhìn thấy trời rất nhanh sẽ sáng, một khi phương đông hừng sáng, Hoàng Cân tặc đã xuống đến chân núi thì rất khó để ẩn dấu hành tung, phải lập tức lao ra bao vây, không thể do dự được nữa.

Mẹ nó, chết thì chết thôi, liều mạng!

Hít sâu một ngụm không khí băng lãnh, Mã Dược cắn răng đứng dậy, trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng quát thê lương của hắn: ” Các huynh đệ, không cần phải cùng quan quân quấn lấy chiến đấu, lấy cặp chân của các ngươi ra, cùng theo ta hướng về phía bắc …… chạy oa!”

Tiếng nói vừa dứt, Mã Dược là người đầu tiên chạy ra ngoài, hơn ngàn Hoàng Cân như hình với bóng, gắt gao chạy theo, như cơn thủy triều tràn đến năm tên quan quân trấn thủ sơn khẩu, đáng thương cho năm tên quan quân thậm chí vẫn còn không kịp đứng lên, thì đã bị Quản Hợi liến tiếp phát ra ba mũi tên bắn chết, trong đó một mũi tên liên tiếp xuyên qua ba ngươi!

Nhưng mà, nhóm quan quân bên ngoài một trăm bước vẫn không tránh khỏi bị kinh động, bọn họ thê lương la lớn lên, rất nhanh, quan quân đại doanh bên ngoài một ngàn bước liền có động tĩnh, một hiệu sừng trâu vang dài và xa bắt đầu vang lên, ngay sau đó, tiêng trống khua đông đông đông đông cũng vang lên.

Ngay sau đó, những tia nắng đầu tiên của bình minh cũng vừa vặn xuyên qua sự bao phủ của bóng tối, rọi xuống chân núi phía bắc Tinh sơn, trên mặt tuyết trắng phau phau, một cơn sóng dữ màu vàng đang hướng bên vai hùng dũng kéo đến.

Tần Hiệt đại doanh.

Bỗng nghe thấy tiếng trống, mọi người đều cả kinh, Tần Hiệt càng nghiêm giọng hét hỏi: ” Tiếng trống ở đâu?”

Hoàng Trung nghiêng tai lắc nghe một chút, sắc mặt đại biến nói: ” Đại nhân không tốt rồi, Hoàng Cân tặc khấu đang từ phòng khu (khu vực phòng thủ) của mạt tướng đột vây.

” Cái này không có khả năng!” Tần Hiệt đại kinh thất sắc nói, ” Hoàng Cân tặc khấu nếu như đột vây, Văn Sính trên Hào sơn phải có tin tức truyền đến.”

Thái Mạo thần sắc khẽ động, nói: ” Sẽ không phải là quân tốt say rượu gây rắc rối đấy chứ?”

Hoàng Trung thần sắc lạnh lùng, trả lời: ” Doanh trung khắc khổ, làm gì có rượu, mà lại say rượu?”

Thái Mạo vẻ mặt cứng lại, ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Hoàng Trung hướng Tần Hiệt chắp tay, trầm giọng noi: ” Tần đại nhân, mạt tướng liền trở về trong doanh tra xét xem đến tốt cùng là việc gì.”

Tần Hiệt phất ống tay áo nói: ” Nhanh đi, nếu quả là Hoàng Cân tặc khấu đột vây, bổn quan sẽ đích thân mang đại quan đến.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.