Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 54: Phiên ngoại 2 : Cuộc sống hằng ngày của Lạc Khiêm (hai)



Edit by An Nhiên

Thịt ngập mồm:v

Mạc Thanh nằm ở trên người Hạ Diễn buồn ngủ, tay Hạ Diễn ở trên lưng hắn vuốt ve trong chốc lát, lại từ từ tham tiến vào trong quần hắn. Y cũng không phải là muốn làm gì, chính là cảm thấy làn da dưới tay nhẵn bóng căng chặt, sờ thoải mái: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Đi ra ngoài đứng dưới hiên một lát nhưng không bốc khói, chỉ hơi chóng mặt, bây giờ chỉ muốn dựa vào người ngươi.”

Ốm yếu nói, Mạc Thanh đột nhiên cảm thấy hàm răng tách ra, đầu lưỡi đã đi vào trong miệng.

Khí tức ấm áp làm cho người ta khoan khoái dễ chịu tràn vào.

Nói không thích là giả.

Đầu lưỡi Mạc Thanh cuốn lấy Hạ Diễn, đầu chậm rãi lui về sau, muốn rút ra lại không rút ra hôn nông. Hạ Diễn đè lại cổ hắn áp xuống, hai người hôn hít một hồi lâu, thân thể cũng có chút nóng lên, phát nhiệt, đầu Mạc Thanh từ từ dời xuống, ngón tay kéo tiết khố Hạ Diễn ra.

Lúc vật kia nhảy ra có phần bán cứng, ngón tay Mạc Thanh nắm lấy vuốt ve, trong chốc lát liền bắt đầu biến lớn, khẽ đỉnh lên cằm Mạc Thanh. Mạc Thanh bắt nó gẩy đi, nó lại bật trở về, lần này trực tiếp đỉnh trên môi Mạc Thanh.

Nhớ tới lời nói của Tuyên Minh, Mạc Thanh không khỏi nghĩ đông nghĩ tây, có chút không kiềm chế được. Hắn vẫn chưa làm việc này cho Hạ Diễn, hơn nữa trực tiếp ngậm vào miệng có chút chướng ngại tâm lý, Mạc Thanh ngẩng đầu lên nói: “Ngươi có muốn hay không ta —— ”

Hạ Diễn không nói gì, ấn đầu Mạc Thanh xuống, cả khuôn mặt Mạc Thanh đều nằm ở nơi riêng tư của Hạ Diễn.

Này cũng quá muốn.

Mạc Thanh chậm rãi liếm liếm gốc vật kia, không có cảm giác chán ghét, hé miệng từ từ ngậm vào. Phun ra nuốt vào vài cái miệng có chút mỏi, Mạc Thanh quay đầu nhìn Hạ Diễn, chỉ thấy sắc mặt y ửng đỏ, trong hai mắt cũng có chút động tình, lập tức cảm thấy trong lòng đập rộn, ngay cả vật dưới khố hạ cũng hơi hơi ngẩng đầu.

Đẹp mắt, thật là đẹp mắt, tướng quân quả nhiên là tuyệt sắc, trách không được chính mình đời trước chịu vì y mà chết.

Trước kia cảm thấy y đẹp mắt, rồi lại cũng cảm thấy chỉ là dung mạo trên bậc trung, ngược lại thích y một thân khí tức nam nhân mạnh mẽ rắn rỏi hơn. Gần đây trái lại cảm thấy y càng nhìn càng đẹp mắt, làm cho người ta có phần sợ hãi.

Mạc Thanh lại ngậm lấy phun ra nuốt vào vài cái, hắn không biết ngậm bắn là khái niệm gì, chỉ cảm thấy hô hấp Hạ Diễn càng lúc càng hỗn loạn. Bỗng nhiên Hạ Diễn đột ngột rút thứ đó ra, trở mình đè lên người Mạc Thanh.

Miệng Mạc Thanh run lên, thở hổn hển nằm ở trên giường, hắn cảm thấy vừa rồi bản thân còn ở vị trí điều khiển, trong đầu không khỏi xuất hiện cảnh tượng đè y xuống, nhưng kế tiếp lại hoàn toàn không phải như vậy.

Hạ Diễn cúi đầu xuống thuần thục dùng đầu lưỡi trêu đùa điểm mẫn cảm của hắn.

Điểm mẫn cảm trên thân thể Mạc Thanh có ba nơi, cổ, đầu gối với bên đùi, còn có nơi riêng tư. Cổ là nơi Hạ Diễn quen thuộc nhất, lực đạo đầu lưỡi, số lần liếm mút, tiết tấu từ chậm đến nhanh không gì không rõ. Y cúi đầu xuống chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm qua, một tay nâng đùi phải Mạc Thanh lên, ngón tay ở phần khớp phía trong đầu gối của hắn xoa bóp, vật thô cứng của y cũng như có như không chống đỡ nam căn bán cứng của Mạc Thanh, chậm rãi ma xát.

Mạc Thanh đương nhiên là chịu không nổi, bị y giày vò đến rối tinh rối mù, nhịn không được siết lấy chăn rên rỉ.

Tay Hạ Diễn dọc theo phần khớp bên trong đầu gối, móng tay khẽ cào phần đùi trong của hắn, nam căn ma xát nghiền lẫn nhau, lực đạo liếm hôn trên gáy tăng thêm, Mạc Thanh khó chịu đến hai đùi đổ mồ hôi, giãy dụa eo gần như muốn nâng cái mông của mình lên. Hỗn đản này kỹ xảo tốt như vậy, tương lai hắn liệu còn còn có thể vùng lên sao?

Mạc Thanh không cam lòng lấy tay bắt thứ đó của Hạ Diễn, tay trái Hạ Diễn phủ trên mu bàn tay hắn, đem nam căn của hai người bao cùng một chỗ xoa nắn, tay phải vẫn vuốt ve phần đùi trong.

Ba điểm mẫn cảm đồng thời bị giáp công, bàn tay dưới sự khống chế của Hạ Diễn dốc sức liều mạng vuốt động chính mình, Mạc Thanh cảm thấy thẹn tới cực điểm, thống khổ đến rên một tiếng, thứ kia của bản thân không chịu thua kém run rẩy, vậy mà cứ thế bắn ra.

Hắn đỏ mặt trở mình tìm đồ vật để lau, trong lúc bất chợt thắt lưng lại bị người gắt gao kéo trở về ôm lấy, Mạc Thanh kêu lên: “Nha? Ngươi chờ ta lau sạch đã, nếu không chăn lụa này của ngươi sẽ bị dơ, chăn mền tốt đáng giá…” Nói còn chưa dứt lời, hắn quay lưng về phía Hạ Diễn ngồi ở trên người y, hai chân bị y đẩy ra, lỗ nhỏ phía sau đột nhiên mát lạnh.

Ngón tay trực tiếp đảo qua điểm mẫn cảm trong cơ thể, phía trước Mạc Thanh vẫn còn đang tích táp nhỏ bạch trọc, đằng sau lại không biết xấu hổ thích lên. Lúc này hắn hận không được Hạ Diễn mau mau tiến vào thao hắn một hồi, không còn quan tâm xấu hổ cả giận nói: ” Chịu không nổi, ngươi nhanh lên.”

Một tay Hạ Diễn quay mặt hắn qua hôn môi, tay kia chen vào ba ngón, nửa người dưới Mạc Thanh run lên, lại kêu không ra tiếng, lập tức rên rỉ.

Đưa đẩy bên trong, lỗ nhỏ bị lộng đến trơn ướt vô cùng.

Mạc Thanh thật sự cảm giác tất cả tính lãng của mình, hết thảy đều bị Hạ Diễn khai quật ra.

Hạ Diễn đặc biệt thích đè hắn thượng, từ chính diện nhìn biểu tình xấu hổ của hắn, nhìn lông tóc mảnh mềm trên nam căn theo động tác của bản thân mà rối loạn, càng thích đè ép hắn, một bên đâm rút một bên hôn môi. Có đôi khi cũng thích phun ở trên người hắn, nhìn biểu tình ngơ ngẩn tức giận của hắn.

Việc này đối với y mà nói, mới là hoàn toàn chiếm hữu.

Hai người làm một lần, Hạ Diễn xuất toàn bộ trong thân thể Mạc Thanh.

Sau đó Hạ Diễn nằm ở trên người hắn khẽ liếm khẽ cắn: “Thoải mái sao?”

Mạc Thanh lấy tay sờ sờ tiểu huyệt chính mình, cẩn thận nâng mông lên, Tuyên Minh đã từng nói qua mấy thứ này lưu lại trong cơ thể hắn càng lâu càng tốt, cũng không thể tùy tiện lãng phí.

Đột nhiên trước ngực một trận đau nhức, Mạc Thanh “A” một tiếng, thế nhưng là Hạ Diễn mút lấy đậu đỏ của hắn, không biết vì sao lại cố ý cắn hắn đến đau.

Mạc Thanh thầm nghĩ người này dục vọng chiếm hữu cũng quá cường rồi, lại không dám gõ đầu y, nói: “*Tướng quân *ban mưa sương, Thanh Ninh vô cùng cảm kích.”

(ban mưa sương thời xưa hàm ý là nói làm chiện đó đó:v, vua chúa mà thị tẩm là ban ân huệ, ý của Mạc Thanh là Hạ Diễn ban ơn cho mình:v:v)

Hạ Diễn nghe vậy bờ môi mấp máy, cũng không đáp lời, đột nhiên nâng đùi hắn lên, vật kia lại từ từ đưa vào, chỉ nghe thấy tiếng nước trơn ướt đậm sệt, đồ vật bên trong bị gạt chảy ra.

Mạc Thanh sốt ruột đẩy y: “Hạ Diễn, Hạ Nhan Khê, ta còn muốn thấy mặt trời đó, ngươi đừng làm chậm trễ chuyện của ta.”

Thứ kia trong cơ thể bắt đầu ra sức va chạm, Hạ Diễn ghìm chặt hai tay Mạc Thanh vây khốn ở hai bên người, chân Mạc Thanh quấn ở ngang hông y lay động, khàn khàn rên rỉ, vật cứng trong cơ thể liên tiếp đưa đẩy không ngừng, cả người không ngừng đong đưa.

Hạ Diễn đột nhiên rút nam căn ra, từ trên xuống dưới thật sâu cắm vào, đang lúc toàn bộ đầu óc Mạc Thanh trống rỗng, chỉ nghe y nhàn nhạt nói: “Thanh Ninh đừng vội, đã muốn *quỳnh tương ngọc dịch của ta, đêm nay ta hi sinh một chút, cho hai cái miệng trên dưới của ngươi đều ăn no.”

———

Quỳnh tương ngọc dịch là chỉ ngọc đẹp, mỹ ngọc. Dùng mỹ ngọc chế thành huyết thanh, truyền thuyết cổ đại truyền rằng uống nó có thể thành tiên. Ví von rượu ngon hoặc dịch nhựa thơm ngọt.

Tướng quân ban ân: nguyên văn là Xưng Mông tướng quân ban ân (称蒙将军), mình không rõ Xưng Mông ở đây là gì lắm, chắc là danh hiệu Mông tướng quân, ai biết bảo mình với nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.