Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng

Chương 16



Cơ bản hành trình chụp hình vào biểu chiều đều được thực hiện ở bên trong tòa thành, đến khi mặt trời ngã về tây thì mới quay trở về vườn hoa để chụp tiếp ngoại cảnh. Nếu nói chụp hình vào buổi sáng mang theo phong cách lãng mạn xinh đẹp, thì phong cách vào buổi chiều rất sống động và thật, nhưng cách tạo dáng lại là vấn đề nan giải đối với Trình Cốc Tâm. Nói ví dụ như, muốn cô mặc lễ phục ngang gối, híp mắt hạnh phúc đón nhận nụ hôn của Đồng Hàn Thành; hay là cô phải mặc một bộ lễ phục đuôi cá đầy màu sắc và hoa văn bày ra trạng thái kéo tay Đồng Hàn Thành chạy trong vườn hoa, biểu cảm còn phải cười cực kỳ thoải mái. Trong lúc đó cô cảm thấy bản thân mình như đang diễn kịch, những yêu cầu biểu diễn này rõ ràng chính là tiêu chuẩn dành cho diễn viên.

Chụp hình cưới trong một ngày cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, xe của đoàn chụp hình trực tiếp đưa bọn họ về nhà. Tất nhiên nhà ở đây cũng chính là nhà của ba mẹ Đồng, chẳng qua khi Đồng Phi Phi đề nghị bọn họ nên ngủ lại ở đó một đêm, lần này Trình Cốc Tâm quyết tâm không đáp ứng. Lý do lần này của cô cũng rất thuyết phục, ngày mai là ngày đi làm, đơn vị lại ở xa nên không tiện. Đồng Hàn Thành cũng nói, ngày mai anh phải trở về quân đội. Như vậy mẹ Đồng cũng không có bắt ép bọn họ phải ở lại nữa.

Trình Cốc Tâm nhìn lại một ngày, thật sự rất mệt, vừa về tới nhà là bay ngay vào phòng tắm, cô nghĩ muốn thư giãn một chút khi ngâm bồn. Ngồi ở trong bồn tắm được đổ đầy nước ấm, cô hít sâu một hơi, sức khỏe vốn hao tổn thì giờ đầu óc đã hoạt động trở lại rồi. Không biết hôm nay Đồng Hàn Thành bị dày vò như vậy thì giờ như thế nào rồi, nhưng mà nếu anh đã có thể lái xe từ nhà họ Đồng xuyên qua nửa thành phố để đi về nhà thì chắc là cũng không mệt lắm.

Vừa nãy ở trong xe, Trình Cốc Tâm đã mờ mờ ngủ thiếp đi, lần đó làm cho Đồng Hàn Thành có chút khó hiểu. Theo lý mà nói Trình Cốc Tâm cũng xuất thân là quân nhân, thể chất thân thể chắc cũng không kém, hôm nay cũng chỉ mới chụp có mấy bức hình, cô không đến mức phải mệt thành bộ dạng này chứ. Ngày hôm nay so với vận động ở trong quân đội trước kia của anh, chắc cũng chưa tới mười phần trăm.

Cũng có thể là do tối hôm qua cô và anh ngủ cùng một giường, bởi vì còn căng thẳng, cho nên nghỉ ngơi không được tốt. Cũng có thể là do cô bệnh mới khỏi, thân thể còn chưa có khôi phục lại. Nghĩ đến những điểm này, anh liền nghĩ thông suốt. Kỳ nghỉ hai ngày kết thúc rất nhanh, so với cảm thụ ở trong ký ức của anh hoàn toàn khác nhau. Trước kia anh cảm thấy loại chuyện nghỉ phép này rất lãng phí thời gian, ở nhà chơi hai ngày thì sẽ quá rảnh rỗi đến nổi khó chịu. Nhưng bây giờ lại không như thế, lần trước nghỉ kết hôn thoáng cái đã qua, còn lần nghỉ phép này, anh cảm thấy nó qua còn nhanh hơn. Anh vốn cũng không phải cho rằng mình sẽ sống chung rất tốt với vợ mình, bồi dưỡng tình cảm, nhưng mới đó mà giờ anh phải trở lại quân đội rồi. Anh không thể phủ nhận được ý thức đó, sau khi có Trình Cốc Tâm, cuộc sống của anh không hề buồn tẻ như trước nữa.

Trình Cốc Tâm dự đoán, qua ngày hôm sau sau khi rời giường, trong nhà chắc hẳn chỉ còn lại có mình cô, chắc là Đồng Hàn Thành đã rời khỏi đây trước khi cô tỉnh lại. Nhưng lần này thì không phải như vậy, khi cô còn mặc áo ngủ, kéo lê đôi dép đi ra khỏi phòng, đột nhiên nhìn thấy Đồng Hàn Thành đang ngồi ở trên ghế sofa ở trong phòng khách lật sách. Dụi mắt, cô muốn xác định một lần nữa, không sai, đó chính là Đồng Hàn Thành.

“Đồng Hàn Thành, sao anh còn ở đây?”

“Ừm, bây giờ còn sớm.” Anh gấp sách lại, nghiêng đầu trả lời cô.

Đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, Trình Cốc Tâm lập tức phản ứng về một tin tức rất kinh hoảng, cô…cô còn chưa có thay quần áo, trong áo ngủ cũng trống không. Phản ứng đầu tiên của cô là giơ hai tay lên che lại, che ngực, phản ứng thứ hai của cô chính là não của cô đã nói cho cô biết—cô lộ rồi, cô đã lộ ra toàn bộ trước mặt một người đàn ông không quen.

Sau khi che kín bộ ngực, cô mới giật mình cảm thấy hành vi của mình hình như là muốn hấp dẫn lực chú ý của anh lên bộ ngực của mình, vì thế nửa giây sau cô liền phóng trở về phòng ngủ.

Thật ra lúc đó Đồng Hàn Thành cũng không có nhìn vào ngực cô, chỉ là liếc mắt nhìn thấy mái tóc như ổ gà của cô thì thấy có chút kinh ngạc. Nhưng cô lại chuyện bé xé ra to tự che ngực rồi bỏ chạy, làm cho anh bật cười. Ngực của cô lại không có như dự đoán, làm cho anh mới liếc mắt thì liền chú ý tới. Nhưng áo ngủ rộng thùng thình như vậy cũng đã che đi rất nhiều điểm, tình hình thực tế như thế nào thì cũng phải chờ sau này anh từ từ nghiên cứu. Đương nhiên đây là chuyện của sau này.

Lại nói sau khi Trình Cốc Tâm trở về phòng ngủ, khóa cửa hai ba lần, ngồi ngốc ở trên giường không biết làm sao cho tốt. Đối với bầu không khí có chút ngốc nghếch này, đột nhiên phát hiện mình còn chưa có rửa mặt, không thôi thì sẽ muộn giờ. Vỗ vào hai má, sau khi nhanh chóng sửa soạn cho bản thân, vặn chốt cửa, rồi do dự đứng trước cửa phòng.

Một lúc sau lại nhìn thoáng qua thời gian, cô vẫn cắn răng đi ra khỏi phòng. Quả nhiên Đồng Hàn Thành vẫn ngồi ở trên ghế sofa đọc sách. Cô nhón chân, hi vọng anh không phát hiện ra cô, như vậy sẽ không cần đối mặt với anh vào lúc này.

“Không ăn sáng sao?” Đối mặt với người phụ nữ đeo một cái túi nhỏ nhô lên đang cất bước đi đầy hèn mọn, anh ngẩng đầu lên hỏi. Cô cho rằng sự nhạy bén của anh chỉ có thế thôi sao, tiếng động trong vài trăm mét anh đều có thể phân biệt rất rõ ràng, huống chi giờ chỉ là một cái phòng khách nhỏ này.

Trình Cốc Tâm buồn phiền vuốt trán, vậy mà anh cũng phát hiện, “Không…không cần đâu, tôi đang vội.”

“Như vậy đi, để anh đưa em đi, mang theo bữa sáng ăn trên xe cũng được.”

Cứ như vậy, Trình Cốc Tâm cứ hợp theo lý ngồi trên xe việt dã của Đồng Hàn Thành, cắn bánh quẩy, uống sữa đậu nành. Đưa cô đi làm là quyết định anh muốn làm vào sáng nay, trước giờ anh vẫn luôn dậy sớm trở về quân đội, nhưng lần này anh lại muốn ở bên cạnh cô nhiều một chút. Anh không thể không thừa nhận, cô gái này là vợ anh, sau khi sống cùng với anh một khoảng thời gian, đã nảy sinh chút ảnh hưởng đối với anh. Mà loại ảnh hưởng này, anh lại không cảm thấy có gì không tốt.

Huấn luyện quân sự ở đại học S cũng gần kết thúc, bây giờ cô đã biến thành một người ngồi không ăn lương rồi. Mỗi ngày ngồi ở trong văn phòng rảnh rỗi đến phát khùng. Sau lần trước gặp qua Dung Thi và Đỗ Tư Tuấn, cô vẫn chưa gặp lại bọn họ, mà đây cũng chính là kết thúc mà cô mong muốn. Nhưng mọi chuyện lại không đi theo mong muốn của cô.

Ngày đó, cô không muốn ngồi ở trong văn phòng nữa, nên lén trốn ra khỏi trường. Dù sao cô cũng là một cô gái luôn hiểu phép tắc, ngay cả lãnh đạo cũng kính cô vài phần. Cô ở trên mạng có tra ra được những vùng lân cận của trường quân đội, có một cái hầm rượu rất có tiếng, cô muốn tới đó xem.

Bởi vì đường không xa, nên cô tính đi bộ tới đó. Nhưng mà không nghĩ mới ra khỏi trường không xa, liền nhìn thấy một chiếc Land Rover, trong nháy mắt khi thấy chiếc xe kia, cô muốn trợn mắt lên. Đúng vậy, chủ của chiếc xe kia chính là Đỗ Tư Tuấn, mà lúc này hắn ta đang ngồi ở trong xe của mình. Hơn nữa hắn cũng đã thấy Trình Cốc Tâm đang đi trên đường dành cho người đi bộ, kích động đến mức ấn còi không ngừng.

Trình Cốc Tâm nghĩ rằng lần này xong rồi, nơi này là khu quản lý của trường, bộ hắn ta không biết không thể bóp còi ở trong phạm vi này sao, thật không có phép tắc. Lần này rất kích động, hắn ở một bên vừa đuổi theo cô, một bên vừa bóp còi.

Đợi đến khi hắn chạy lại gần cô, hắn mới quay cửa kính xuống.

“Cô Trình, thật trùng hợp.”

“Có sao?” Không phải trùng hợp, mà là cô xui xẻo, Trình Cốc Tâm cười khổ ở trong lòng.

“Đúng vậy, tôi định tới tìm cô, ai ngờ lại gặp cô ngay ở cổng.” Ngay cả một chút tự giác mà anh Đỗ này cũng không có.

Cô cứng đờ giật khóe miệng, “Tôi có gì tốt mà tìm.” Hắn hẳn là nên đi tìm em gái họ Dung kia chứ.

“Lần trước ăn một bữa cơm với cô Trình, cảm thấy còn chưa đủ, cho nên muốn gặp lại cô lần nữa.”

Con mẹ nó còn chưa thỏa mãn, sao trước đây cô không thấy bản tính này của hắn chứ, ăn trong bát xem trong nồi, “Haha, anh cứ nói đùa.”

“Tôi nghiêm túc đấy, không biết giờ cô Trình muốn đi đâu?” Hắn lễ phép nói.

Cô muốn đi đâu thì liên quan gì tới hắn, cô mắng thầm ở trong lòng, “Chỉ tùy tiện đi xung quanh thôi.”

“Không bằng cô Trình lên xe của tôi đi, tôi chở cô đi?”

“Không cần đâu.” Cô tuyệt đối sẽ không lên xe của người đàn ông này lần nữa, lên thì sẽ thỏa mãn hắn, cũng sẽ gặp nhiều thiệt thòi sau này, bản thân cô giờ đã thấy rõ bộ mặt của hắn rồi.

“Vậy nếu không tôi xuống đi bộ với cô?”

Người đàn ông này đeo dính như keo bôi trên da chó, thiếu chút nữa là cô đã quên, ba năm trước, hắn chính là sử dụng cách này mới theo đuổi được cô. Xem ra cách hắn lừa gạt phụ nữ vẫn như trước không thay đổi, cô đột nhiên cảm thấy rất châm chọc. Đúng lúc này cô nhìn thấy tấm bảng của hầm rượu, xem ra cũng rất gần với trường học. “Thật không cần, anh không cần phải đi theo tôi.” Nói xong cô liền bước nhanh hơn, ý muốn thoát khỏi hắn.

Đỗ Tư Tuấn cũng không có buông tha, vẫn như trước chạy theo phía sau cô. Sau khi nhìn thấy cô chạy vào hầm rượu, hắn cũng lập tức dừng xe đuổi theo vào.

“Anh Đỗ, anh đi theo tôi làm gì?” Sau khi phát hiện Đỗ Tư Tuấn đi theo cô vào hầm rượu, trong lòng Trình Cốc Tâm rất bực mình.

“Cô Trình, cô hiểu lầm rồi, tôi không có đi theo cô, tôi cũng như cô, muốn đi tới chỗ này thưởng thức rượu thôi.” Giọng điệu của hắn rất tự nhiên, thu lại bộ dáng hoa hoa công tử của mình.

“Tốt lắm, tôi ngồi bên này, anh ngồi bên kia, cách tôi xa một chút!”

“Cô Trình, vì sao cô phải tức giận như vậy, cô và tôi đều là bạn, vì sao không cùng thưởng thức rượu?”

“Ai nói tôi là bạn anh! Tôi có hẹn với bạn ở đây.” Bị hắn chọc giận, Trình Cốc Tâm tùy tiện tìm một cái cớ.

“Ok, vậy tôi ngồi ở bên này chờ bạn cùng với cô.” Đỗ Tư Tuấn cũng không có nổi giận, ngược lại cô càng hung ác thì hắn càng khách khí.

Trình Cốc Tâm nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng cơn giận, phun ra từng chữ, “Cảm ơn ý tốt của anh, thật sự không cần.”

“Không sao…”

“Thật xin lỗi anh này, tôi chính là bạn mà cô ấy đang chờ, bây giờ anh có thể rời khỏi được rồi.” Đỗ Tư Tuấn định nói đừng ngại, hắn không có để ý, nhưng đột nhiên có giọng nói bay tới che đi lời hắn muốn nói. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, một thân áo sơ mi màu xám, quần vải ka ki, một người đàn ông mở vài nút áo trước ngực đứng trước mặt hắn.

Trình Cốc Tâm có chút ngạc nhiên, cô căn bản không quen người đàn ông đang đứng ở trước mặt. Cô ngu ngơ không biết trả lời ra sao, lại đột nhiên phát hiện người nọ đang nháy mắt với cô, thế này mới hiểu là anh ta muốn ra tay giúp đỡ cô.

“Khụ khụ, anh Đỗ, bạn tôi đã đến rồi, cho nên anh có thể rời khỏi.”

Khuôn mặt của người nọ ẩn chứa nụ cười, tao nhã làm bộ dáng xin mời đối với Đỗ Tư Tuấn. Sau mấy lần dùng ánh mắt hoài nghi và chần chừ nhìn hai người bọn họ, cuối cùng hắn cũng không thể không biết ngượng rời khỏi đó.

Đợi đến sau khi Đỗ Tư Tuấn biến mất ở trong tầm mắt, Trình Cốc Tâm mới thở ra một hơi thật dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.