Sau khi tan sở, như thường lệ, tất cả các thành viên trong nhóm cùng nhau kỷ niệm ngày thành lập chính thức của nhóm dự án. R&S Group đã cử một chiếc xe đặc biệt đưa họ đến Garden Street, nơi thích hợp ăn uống và giải trí.
(Garden Street cũng là một khu công nghiệp trực thuộc tập đoàn, và một số chỉ mở cửa cho nhân viên của tập đoàn.)
Tổng giám đốc Lâm Thế Ân của nhóm dự án là trợ lý đặc biệt của Cố Ngôn, nhưng anh ta không chịu trách nhiệm về các công việc cụ thể. Người giám sát hàng ngày là Kiều Trang, một người phụ nữ sắc sảo và có năng lực.
Lâm Thế Ân, Kiều Trang và Giáo sư đã dùng bữa một mình để thảo luận về các vấn đề tiếp theo.
Những người khác đã đến Garden Street.
(Anh cả Trần Tống và Dư hoài chịu trách nhiệm về động cơ và hộp số, Tiêu Tiêu, Yuyi và những người khác chịu trách nhiệm hấp thụ xung kích, định vị radar, v.v. Đặng Minh Quân và An Vân Tây chịu trách nhiệm quảng bá và công khai trong giai đoạn đầu. Và một số nhà hậu cần khác.)
Vào ngày đầu tiên San đi thực tập, Đặng Minh Quân đã chủ động làm quen với cô. Trong bữa tối, anh chủ động ngồi cạnh.
YuYi đang chơi bắn gà trên điện thoại, đang lúc nguy cấp thì đột nhiên đau bụng. Nên đã ném điện thoại cho San.
“Chị ơi, chị có thể chơi với gà không? Giúp em một lúc, một lúc là được. Em sẽ quay lại ngay.”
“Ồ, được rồi. Tôi sẽ chơi.”
“Thật tuyệt, làm ơn đi, chỉ cần không mất điểm là được .” Nói xong, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc Yu Yi quay lại, cô ấy đã chơi hai ván rồi.
Yu Yi xoa xoa cái bụng vẫn còn đau nhức, sắc mặt tái mét, tự trách mình háu ăn.
“Trả lại cho cậu.” Qiao Ran đưa cho Yu Yi nhận điện thoại, trên màn hình hiện ra trang quyết chiến, anh ngây người hồi lâu cũng không phản ứng được.
“Đại nhân, đại thần.”
Sau đó, Yu Yi đọc to từng từ một. Đây là những huy chương mà San vừa có được trong trò chơi.
“Vua súng, Chiến thần điên cuồng, đem các huynh đệ lên đỉnh, chủ nhân gật đầu, bảo vệ sứ giả hoa, người chấm dứt chiến trường.
“Oa, đại thần.” Yu Yi phấn khích “đập mạnh” quỳ xuống trước mặt San với vẻ mặt cảm thán.
Trần Tống tuy không chơi game nhưng cũng hiểu được độ khó của trò chơi, vây quanh tham gia vui vẻ kêu lên: “Oa, trình độ thi đấu, giết thần khi gặp thần, giết phật khi gặp phật, ngạc nhiên.”
Cái đầu nhỏ nhắn của Minh Quân tựa vào vai San, ” San, bạn thật sự rất giỏi.”
Minh Quân thực sự thích San và lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh đã cảm thấy mình có thể dựa vào cô ấy.
Có cảm giác rằng thế giới bị lu mờ bởi nó.
An Vân Tây ngồi một mình trong góc. Cô lạnh lùng nhìn Ngọc San. Chế giễu. Nó là như vậy, với một ánh hào quang của riêng nó. Kinh tởm!
Bạch Ngọc San giống như một sức hút chết người, cả nam lẫn nữ đều thích cô ấy.
Đàn ông nghĩ cô ấy xinh đẹp và hấp dẫn, còn phụ nữ nghĩ cô ấy thẳng thắn và đảm đang. Hehe, nó thực sự tỏa sáng ở mọi nơi.
An Vân Tây khóe môi cong lên một tia oán hận.
“Mặt khác, ngay cả khi bây giờ mình có địa vị nổi bật của một cô con gái nhà họ Hạ, ngay cả khi mọi người đều biết rằng cô ấy có hôn nhân với Cố Ngôn.Những người khác chỉ kinh ngạc hơn một chút về mình.”
Cố Tiêu Tiêu lúc này loạng choạng bước tới và ngồi xuống bên cạnh An Vân Tây.
Cố Tiêu Tiêu uống hơi nhiều, cô là người không giấu được lời nói, cô vẫy tay với An Vân Tây, ” Lại đây, tớ sẽ nói cho cậu một bí mật lớn.Ha ha.”
An Vân Tây nghiêng người.
“Anh trai tớ và San thực sự đã kết hôn.” Tiêu Tiêu tâm sự.
“Cái gì!” An Vân Tây sửng sốt, cô tái mặt, cô đã nghĩ đến khả năng xấu nhất rồi, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng hai người bọn họ đã kết hôn rồi. Không phải mọi thứ cô ấy làm đều vô ích sao?
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng.” Cố Tiêu Tiêu trấn an An Vân Tây, và nói thêm, “Tôi nghi ngờ rằng họ là hôn nhân giả. Mặc dù tôi không có bằng chứng, nhưng họ cư sử rất lạ.”
“Giả?” An Vân Tây giả vờ kinh ngạc che môi, trong lòng có điểm cảm khái.
Cố Tiêu Tiêu bĩu môi và liếc nhìn San một cách kinh tởm, “Cậu biết không, bà nội là người lớn tuổi nhất trong gia đình tôi. Bà nội thích San. Tôi đoán là anh trai tôi đã giả kết hôn với San để dỗ dành bà”
“Cái này …” An Vân Tây cắn môi, không ngờ San lại đến trước.