Trong căn phòng xa hoa rộng lớn, Hạ Yên khoác trên người chiếc váy cưới, ngồi bất động trên giường nhìn những cánh hoa hồng rải khắp dưới sàn nhà. Hôm nay là ngày thành hôn giữa cô và Lục Khởi Phong, một cuộc hôn nhân không tình nguyện.
Phải. Làm sao mà tình nguyện được khi chú rể bị chính ông nội mình bỏ thuốc rồi đẩy lên giường cô.
Cô còn nhớ rõ đêm đó, gia đình cô và Lục Khởi Phong có giao tình nhiều đời, anh và anh trai cô lại là bạn thân nên hôn sự giữa cô và anh đã được người lớn trong nhà định sẵn. Được gả cho anh, đó là mơ ước cả đời này của Hạ Yên nhưng anh đã rất nhiều lần nói với cô rằng anh xem cô như em gái thì làm sao có thể lấy cô?
Lúc đấy, cô chỉ biết im lặng cười trừ và chưa một lần dám bày tỏ tình cảm với anh. Cô sợ sao khi nói ra ngay thì anh sẽ không nhìn mặt cô nữa mất.
Cô yêu anh, tất cả mọi người đều biết, duy nhất mỗi anh là không biết.
Là anh không biết thật hay đang cố tình phủ nhận chuyện đó?
Cô còn nhớ trước hôm xảy ra chuyện bỏ thuốc đó, ông nội anh gọi cô đến nhà. Ông muốn gặp riêng cô.
“Bây giờ chỉ có ông và cháu. Nói cho ông biết cháu có muốn gả cho Khởi Phong không?”
Cửa thư phòng đóng lại, ông liền đi vào vấn đề chính.
Khi nghe ông cụ Lục hỏi, cô thấy hơi ngượng ngùng vì ông không biết từ khi nào đã nhìn rõ tâm tư của cô.
“Đây là mong ước cả đời của cháu.”
Hạ Yên mấp máy môi, giọng nói trở nên lí nhí.
Có vẻ như đáp án này khiến ông rất hài lòng nên cô vừa dứt câu ông liền cười lớn.
“Được. Đến sinh nhật 22 tuổi của cháu, ông sẽ tặng cho cháu một món quà bất ngờ.”
Lúc đó Hạ Yên không nghe ra được hàm ý sâu xa bên trong câu nói đó. Cho đến hôm nay cô mới thật sự biết món quà đó là gì?
Ông đã tặng cho cô một hôn lễ mà cô ao ước, mà chú rể là Lục Khởi Phong
Cạch.
Cửa phòng mở ra, người đi vào không ai khác chính là Lục Khởi Phong..
Anh nhìn cô ngồi thần thờ trên giường, đến cả váy vẫn chưa thay ra thì nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Em còn định bày trò gì nữa đây? Em đã đạt được ý nguyện rồi. Còn giả vờ thương hại để lừa tôi lên giường với em như đêm hôm trước nữa, hửm?”
Từ nảy giờ, dù biết kể từ đêm hôm đó anh đã tỏ ra chán ghét cô nhưng cô vẫn cố chịu đựng không khóc. Nhưng khi nghe anh nói ra những lời đó thì cô không thể kìm nước mắt được nữa.
Lục Khởi Phong hết lòng yêu thương cô đâu rồi? Từ bé đến lớn anh chưa từng nói nặng lời với cô ngay cả khi tỉnh lại sau đêm hôm đó, anh chỉ tức giận nhìn cô đầy chán ghét rồi bỏ đi. Vậy mà hôm nay trong chính đêm tân hôn của hai người…
Hạ Yên ngước đôi mắt đã đỏ hoe lên nhìn anh, nghẹn ngào nói.
“Có phải trong mắt anh em đáng ghét lắm đúng không?”
Hạ Yên ngước đôi mắt đã đỏ hoe lên nhìn anh, nghẹn ngào nói.
Mạc Cảnh Hiên nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô thì trong lòng xót xa, anh đưa tay day day trán điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, trầm giọng nói: “Trễ rồi, em ngủ sớm đi.”
Anh bước lại tủ quần áo, vừa mở tủ ra thì sau lưng một đôi tay ôm chặt lấy.
“Chúng ta có thể chung sống như những cặp vợ chồng khác được không?”
Anh khẽ thở dài, gỡ đôi tay cô ra xoay người lại giữ khoảng cách với cô.
“Tiểu Yên, anh không thể làm chồng của em gái mình được.”
Câu nói này là nổi ám ảnh của Hạ Yên. Cô không cam lòng gào lên: “Chúng ta không có quan hệ huyết thống. Anh hiểu không?”
Sao đó cô đã nói ra một câu rất thiếu suy nghĩ.
“Lúc anh lên giường với em anh có coi em là em gái không? Không có. Nếu đã xem là em gái, vậy tại sao còn cưới em? Anh đừng vờ như mình cao thượng lắm.”
Sắc mặt anh liền thay đổi bởi câu chất vấn từ cô, anh nở nụ cười, lạnh nhạt nói: “Nếu không phải vì tác dụng của thuốc tôi sẽ không bao giờ đụng vào em. Cưới em là vì tôi không muốn mất mặt. Lục Khởi Phong tôi dám làm dám chịu. Thêm một miệng ăn cũng đâu phải Lục gia không nuôi nổi.”
Hạ Yên cười phá lên vì câu trả lời lạnh lùng của anh. Cô đưa hai tay mình lên trước mắt anh, khổ sở nhìn anh.
” Anh nhìn đi, hôm đó tôi đã cố thoát ra khỏi anh. Nhưng anh có để tôi thoát không? Không hề, tôi càng vùng vẩy anh càng hung bạo hơn. Nếu tôi biết hôm đó mọi việc xảy ra như vậy tôi đã bỏ mặc anh ở quán bar.”
Ánh mắt anh tối sầm lại, vết bằm tím vẫn còn rất rõ trên cổ tay. Dù sau chuyện cũng mới xảy ra hai ngày trước thì hai ngày sau đã vội vã kết hôn.
” Anh còn muốn xem nữa không? Trên người tôi không chỉ duy nhất cổ tay như thế đâu.”
Anh hít một hơi sâu, dời mắt đi rồi xoay người bỏ ra khỏi phòng.
Cô lấy hết sức lực hét lớn: “Anh chán ghét tôi như thế là vì Thái Vy đúng không?”
Bước chân anh khựng lại, nhưng anh không quay lai nhìn tôi.
” Không liên quan tới cô ấy.”
Khi cánh cửa đóng sầm lại, Hạ Yên ngồi bệt xuống đất, không ngừng khóc. Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ? Có lẽ cô sai rồi, nếu cô không thừa nhận với ông nội thì có lẽ mọi chuyện không ra nông nổi này.