Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 54



Hứa Nặc vội buông lỏng tay, an ủi vỗ Tiểu Mỹ hai cái, rồi sau đó ngẩng đầu hỏi: “Anh nhìn thấy cậu ta bao giờ chưa?”

Chiến Thần thất sắc mặt của cậu không đúng lắm, chỉ nghĩ là cậu nghe xong chuyện này trong lòng không thoải mái, một bên âm thầm mà oán trách chính mình tại sao lại nói cái chuyện buồn này làm gì, một bên săn sóc mà dời đi đề tài: “Đúng rồi, giữa trưa hôm nay muốn ăn cái gì?”

“…… Không đúng, anh đang nói cái gì, ý của em là hình như em từng quen biết cậu ta. Anh nói Kỷ An Sách, cậu ta là Omega đúng không?”

“Đúng vậy, trước kia anh từng gặp qua cậu ta một lần…… Từ từ, vì sao em sẽ quen biết cậu ta?”

Hứa Nặc không quan tâm đến nghi hoặc của hắn, vội vàng hỏi: “Có phải lớn lên cực kỳ xinh đẹp, mắt đào hoa, dáng người rất cao?”

“Anh không rõ nhớ rõ.” Chiến Thần nói thầm: “Trong Omega, ngoại trừ em ra, anh chưa bao giờ nhìn ai bằng con mắt thứ hai, đương nhiên, ngoại trừ mẹ của anh.”

“……” Hứa Nặc không biết nói gì mà nhìn hắn một cái, thở dài nói: “Được rồi, hy vọng em quen biết Kỷ An Sách không phải cậu ta, ngày mai em đi theo anh đi xem.”

“Được.” Chiến Thần gật gật đầu, bỗng nhiên duỗi tay túm lấy Tiểu Mỹ đang nằm trên gối của Hứa Nặc dựng lỗ tai lên hóng chuyện rồi vứt lên trên sô pha, “Ngày hôm qua nhìn văn kiện đến khuya, bây giờ cổ đang nhức mỏi bả vai đau, khó chịu thật sự, rất muốn được mát xa.”

“……”

Tiểu Mỹ bụp một tiếng ngã dập mông. Nó không rảnh lo xoa xoa cái mông nhỏ thịt mum múp của nó mà nhanh nhẹn đứng dậy, hét to: “Trời ơi, ngài, ngài vậy mà tranh giành với một con gấu trúc nhỏ thế này ư, lại còn là con gấu trúc nhỏ với hai bàn tay trắng thiệt hết sức đáng thương là tôi!”

“Mày im miệng.” Chiến Thần lạnh lùng liếc nó mắt một cái, “Người mày gia dụng trong khu đều thành lập hội hữu nghị, trong lúc bọn họ ăn mặc cồng kềnh máy móc ra ngoài giao lưu tình cảm còn mày thì lại ở nhà lãng phí thời gian… Thật sự là ngu xuẩn!”

“A? Hội hữu nghị, tại sao tôi lại không nghe nói tới?” Gấu trúc nhỏ mở to hai mắt nhìn.

Chiến Thần từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Tao nào biết, đây chính là người máy trong nhà danh môn mới có thể tham gia tụ hội, nghe nói còn muốn bình chọn người máy đáng yêu nhất.”

“!” Tiểu Mỹ nhanh chóng từ trên sô pha bò dậy, bước từng bước nhỏ đi tới thư phòng, trong miệng lẩm bẩm: “Một đám người máy dế nhũi xấu xí thì có thể tụ cái gì hội, mình phải chạy nhanh đi xem mới được, hôm nay phải đeo cái túi xách màu vàng kia đi…”

Chiến Thần nhìn bóng dáng của nó rời đi, trong lòng rất là vừa ý.

“Được rồi,” Hứa Nặc im lặng nãy giờ mà nhìn mọi chuyện cố nén cười, giơ tay vuốt một phen đầu tóc của Chiến Thần nói: “Anh cả ngày cùng một cái người máy nháo cái gì… Ngạch,” Cậu nhìn Chiến Thần nhìn chằm chằm bàn tay chính mình, đột nhiên nhớ tới đây không phải Tiểu Mỹ, không thể tùy tiện sờ đầu. “Xin lỗi, em thuận tay.”

“…” Chiến Thần mặt chậm rãi biến đỏ, không được tự nhiên mà quay đầu, thô thanh thô khí mà nói: “Muốn sờ thì cứ sờ, yêu cầu này anh vẫn là có thể đồng ý. Chỗ khác cũng có thể sờ, phía dưới, phía dưới cũng có thể…”

“… Chiến Thần anh là đồ cuồng sắc tình!”

Ngày hôm sau, Hứa Nặc ăn mặc một thân âu phục màu đen, cùng Chiến Thần cùng đi tham gia lễ tang của Kỷ An Sách.

Chiến Thần duỗi tay khẩy cúc áo màu vàng kim một chút, đắc ý nói: “Đồ đôi.”
Hứa Nặc bắt lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Hư, đừng cười đùa, mau đi vào thôi.”

Chiến Thần bĩu môi, lôi kéo Hứa Nặc đi vào Kỷ gia.

Binh lính đứng gác ở bên cạnh cửa trùng hợp thấy được một màn này, ngây ngẩn cả người, duỗi tay mạnh mẽ xoa xoa đôi mắt.

Vừa mới người kia có nét mặt đa dạng, thật sự là người kia có tính tình quái gở, một khuôn mặt nghiêm túc tranh tài Chiến Thần sao?

Nghĩ tới nét mặt hơi mang làm nũng còn hơi tủi thân kia, binh lính kia đột nhiên đánh cái rùng mình.

Thật là, thật là đáng sợ……

Trong Kỷ gia.

Hứa Nặc trừng mắt, không dám tin tưởng mà nhìn về phía trong phòng khách phía trước đang bày biện thật lớn một bức tranh…… Ở trên vải bố trắng, trong mắt Kỷ An Sách mỉm cười, khóe miệng mang độ cung ngả ngớn cùng toàn bộ xung quanh không hợp nhau.
“Thật là cậu ta……”

Chiến Thần thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trong lòng lập tức hiểu rõ, vội vàng đem người ôm đến trong lòng ngực: “Đừng nhìn.”

Trong lòng Hứa Nặc rất khó chịu, như là một cục đá nghẹn ở trong cổ họng, nặng trĩu rơi vào ngũ tạng lục phủ của cậu đều nắm ở cùng nhau. Cậu im lặng nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy thật là nhảy lầu sao?”

“Đúng vậy, không biết tại sao lại như vậy…… Kỷ Lân cũng rất đau khổ.”

Hứa Nặc nhắm mắt. “Lần trước gặp được cậu ấy chúng ta còn cùng nhau uống rượu, tại sao đột nhiên lại vậy……”

Chiến Thần tâm trạng cũng nặng nề theo: “Sinh mệnh chính là yếu ớt như vậy.” Nhớ tới chuyện mấy ngày trước Hứa Nặc bị bắt cóc, hắn cảm thấy thật sự rất may mắn.

Hứa Nặc không nói nữa, cúi đầu lau đôi mắt.

Chiến Thần vỗ vỗ vai cậu, nhẹ nhàng an ủi.
Qua một lúc lâu, Hứa Nặc cảm xúc mới tốt một chút.

Cậu vừa nhấc đầu, bỗng nhiên đối diện một đôi mắt đỏ au.

“Cậu là Hứa Nặc?”

Chiến Thần nhíu mi, có vài phần đề phòng nhìn hắn: “Kỷ Lân?”

Kỷ Lân? Cha của Kỷ An Sách?

Hứa Nặc vội đứng dậy.

Kỷ Lân nhìn Chiến Thần gật đầu nói: “Ngày hôm qua cảm ơn con, bây giờ cha đã không có chuyện gì.”

Chiến Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi đó, vẻ mặt không tin.

Kỷ Lân không quan tâm ánh mắt ghét bỏ của Chiến Thần sắp muốn hóa thành thật thể, quay đầu nhìn về phía Hứa Nặc: “Cậu là Hứa Nặc? Trước kia tôi từng nghe Phái Phái nói tới cậu…… Phái Phái là tên gọi hồi nhỏ của An Sách.”

“Dạ……” Hứa Nặc giọng nói nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Nén bi thương.”

Kỷ Lân gật đầu, nét mặt nhưng thật ra cực kỳ bình tĩnh: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút sao, nói chuyện về Phái Phái.”
“Từ từ, Omega của con, cha……”

“Được.” Hứa Nặc đánh gãy Chiến Thần nói: “Ở chỗ này sao?”

“Tùy ý.”

Hứa Nặc đồng ý, quay đầu lại đối diện với đôi mắt trừng lớn của Chiến Thần nói: “Không có việc gì, anh đi tùy ý đi đâu một chút đi, đừng trừng mắt nhìn, ngoan, không có việc gì.”

Chiến Thần nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, cuối cùng không tình nguyện gật gật đầu: “Anh tới ngồi ở chỗ kia, nếu ông ta đột nhiên bạo tẩu em chạy nhanh lại đây.”

“Được, không có việc gì.”

Chiến Thần lại trừng mắt liếc mắt Kỷ Lân một cái, chậm rì rì mà đi đến chỗ ngồi xuống cách đó không xa.

Lúc này Hứa Nặc mới quay đầu, cười cười nói xin lỗi với Kỷ Lân.

“Cậu cùng Phái Phái quen biết như thế nào?”

“Ở quán Bar đi.” Hứa Nặc dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu ấy thật sự rất hấp dẫn người khác, còn mời tôi uống rượu.”
Nghe vậy, lập tức nét mặt của Kỷ Lân không được tốt lắm, hỏi: “Quán Bar? Nó uống một mình? Uống cái gì rượu?”

“……” Hứa Nặc đột nhiên sinh ra cảm giác khi còn nhỏ đối mặt với người cha uy nghiêm sinh ra một chút nhỏ sợ hãi cảm giác. “Ngạch, là quán Bar đi, cậu ấy một người, uống cái gì thì tôi đều quên rồi, hình như là loại kim sắc bãi biển……”

“Kim sắc bãi biển?” Kỷ Lân híp mắt, lặp lại nói: “Omega vốn dĩ chính là dễ say, uống loại rượu mạnh này, nó say sao?”

“Không có, lần, lần thứ hai giống như uống say.”

“Còn có lần thứ hai?” Kỷ Lân có chút nôn nóng, hắn hít sâu một hơi, cố gắng làm chính mình bình tĩnh trở lại. “Các cậu còn trẻ, nhưng chỗ đó cũng nên ít đi tới, chỗ đó rất hỗn loạn, trước nay tôi đều sẽ không đi tới đó, lỡ may khó gặp được người nào. Nếu là uống rượu…… Uống chút rượu trái cây thì tốt, những loại rượu mạnh đó cũng không cần uống, đối với thân thể không tốt. Tuy rằng tôi cùng Phái Phái vẫn duy trì là bằng hữu, nhưng không nghĩ tới cậu ấy sẽ đến chỗ đó…… Cậu ấy cái gì cũng không nói cho tôi biết.” Hắn giơ tay lau mặt, lời nói thấm thía: “Chỗ kia cậu cũng không cần đi, đừng làm cho Alpha trong nhà lo lắng.”
Hứa Nặc: “…… Ừm, ừm, được, được.”

Cậu bỗng nhiên hiểu ra, câu nói lúc trước trong miệng Kỷ An Sách nói là gì: “Cũ kỹ nghiêm túc” là có ý gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.