Sơn Hạ đang khóc thì có một người đàn ông đang nghe điện thoại đi ngang qua, đó là Quân Vũ vì cô đã say mèm cũng vì thất tình cô đã túm áo người đàn ông đó rồi hôn. Hắn thì tưởng cô là tiếp viên ở trong quán bar gần đó nên cũng tắt điện thoại mà ôm hôn cô.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, chỉ là phòng ngủ mà đã to gấp mấy lần nhà cô. Quân Vũ bước ra từ nhà tắm trên tay vẫn còn cài nút áo nhìn cô. Sơn Hạ hốt hoảng bước xuống giường nhưng tay chân cô bủn rủn không đúng vững mà té xuống đất. Hắn tiến gần lại đỡ cô dậy rồi nói.
” mới đó mà đã đi không vững rồi à? nhóc Sơn Hạ.”
Sơn Hạ nhìn hắn chằm chằm rồi hỏi.
” Sao anh biết tên tôi?”
Quân Vũ cười nhẹ rồi nói
” Tối qua nhóc đã kể rất nhiều về bản thân, còn kể về thằng nhóc tên gia Khiêm gì đó”
Sơn Hạ sợ hãi hất tay hắn ra rồi mặc đồ vội chạy ra khỏi nhà hắn. Hắn cũng chỉ đứng đó mặc cho cô nhóc muốn chạy đâu thì chạy. Sau khi về tới nhà Sơn Hạ tự trách bản thân mình, trách mình ngu muội vì đã ngủ với một người đàn ông xa lạ. Cô vội đi ra tiệm thuốc mua một ít que thử thai và thuốc tránh thai sợ hãi mà thử, nhưng không có gì xảy ra. Cô không biết liệu hắn có dùng biện pháp an toàn hay không, muốn hỏi cũng không hỏi được trong lòng cô đứng ngồi không yên.
” Mới hôm qua thôi mà chắc không có gì đâu tháng sau rồi hãy thử”
Vài ngày sau Sơn Hạ lại trở về kí túc xá rồi học, cô đang học năm ba khoa quản trị kinh doanh. Bỗng tối đó có một chiếc xe Bugatti Divo sang trọng đậu trước cổng trường mọi người ai cũng ra nhìn, Sơn Hạ nghe tin cũng chạy ra nhìn nhưng cô không ngờ người trong xe lại là Quân Vũ. Minh Hằng chạy tới vốn nghĩ rằng Quân Vũ tới đón mình nhưng hoá ra là đón Sơn Hạ, vừa thấy cô hắn hô to” nhóc Hạ vào đây.” Lại còn nhóc Hạ mọi người ai cũng nhìn, sợ quá nên cô dùng tay che mặt vội bước lên xe tay còn vẫy tay chào tạm biệt Minh Hằng.
Sơn Hạ quay qua hỏi Quân Vũ
” rốt cuộc là anh muốn làm gì mà tìm đến tận đây? mà sao anh biết tôi học ở đây? anh bị khùng hả?”
Quân Vũ cười rồi trả lời
” mọi thứ về nhóc tôi điều biết hết.”
“còn gọi tôi là nhóc anh bao nhiêu tuổi rồi?”
” 31″
” vợ anh có biết không?”
” tôi chưa có vợ”
Sơn Hạ cười lớn rồi nói
” haha 31 mà vẫn chưa có vợ haha”
Quân Vũ im lặng một lúc miệng hắn bắt đầu nở nụ cười gian xảo rồi nói.
” Cũng như ai kia 21 tuổi đầu mà không có mối tình nào.”
Sơn Hạ bị chọc đến phát điên nụ cười cũng bị dập tắt cô lườm hắn. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy tò mò hỏi.
” anh à không chú có quen Minh Hằng hả?”
Quân Vũ vừa tập trung lái xe vừa trả lời
” Ùm em gái tôi”
Sơn Hạ nghe xong cũng hoá đá, hai người họ vậy mà là anh em. Cô vừa ngủ với anh của vợ sắp cưới của người cô thích. Cô càng nói càng rối, trong lòng tim đập loạn xạ, hắn dường như cũng hiểu được nét mặt của cô là đang nói lên điều gì hắn nói
” Đừng lo, tôi không nói với ai đâu. Nó không phải em gái ruột của tôi là con riêng của mẹ kế tôi.”
” hả? trùng hợp vậy sao.”
Sơn Hạ nghi hoặc hỏi
” Vậy chú tìm đến tôi để làm gì?”
” Chuẩn bị đi ăn cưới, không định đi à?”
Gương mặt Sơn Hạ có chút thất thần nói
” Không biết tôi có nên đi hay không, lỡ như tôi khóc ở đám cưới trước mặt họ thì sao?”
Quân Vũ quay sang nhìn Sơn Hạ, đôi mắt cô rưng rưng như sắp khóc hắn nói.
” Đừng lo”
Sơn Hạ đột nhiên nhớ ra cái gì đó bèn hỏi
” Ủa mà sao tôi phải đi với chú? “
” Để một lát tới nơi rồi tôi nói nhóc nghe”
Sơn Hạ bán tín bán nghi nhưng vẫn nghe lời đi theo hắn, cả hai đi vào một shop quần áo sang trọng chỉ giành cho giới thượng lưu. Quân Vũ yêu cầu một nhà thiết kế thời trang chuẩn bị cho Sơn Hạ nhiều bộ váy lộng lẫy chặt chém luôn cả cô dâu.
” anh gì ơi đổi bộ khác được không? mấy bộ này lố quá rồi tôi cũng đâu phải cô dâu”
Nhà thiết kế quay qua nhìn Quân Vũ hắn không nói gì lấy tay ra hiệu vẫy vẫy vài cái, nhà thiết kế tinh ý đổi những bộ váy khác cho cô. Nhà thiết kế nhìn cơ thể cô một lát rồi chọn những bộ váy sexy nổi bật lên đường cong trên người cô. Lần đầu Sơn Hạ được thử sức với những bộ váy táo bạo như vậy quả là khác xa với phong cách giản dị của cô thường ngày.
” Chú à, sở thích của chú là những cô gái ăn mặc hở hang như vậy à?”
Quân Vũ cười điểu rồi nói
” Chẳng lẽ nhóc không muốn thằng nhóc Gia Khiêm đó phải hối hận sao?”
Sơn Hạ thở dài rồi nói
” Tôi không biết tối đó tôi đã nói những gì với chú nhưng mà là tôi đơn phương người ta, tôi không hối hận thì người ta hối hận làm gì chứ”
Quân Vũ lại nói tiếp
” chẳng phải nhóc nói thằng nhóc Gia Khiêm đó mập mờ, trêu đùa tình cảm của nhóc sao?”