“Haizzz”
“Người có chuyện gì sao thưa phu nhân”
“Mọi người có thể ra ngoài bớt được không?”
“KHÔNG Ạ!!”
Đó mới là vấn đề đấy! Hắn thế mà lại rời đi rồi để cô bị bao bọc bởi đám người hầu này, bức bối thật! Nhiều người như vậy, cô làm sao mới có thể đọc được tờ giấy Lăng Mặc đưa đây trời ưi.
*Cốc cốc cốc*
“Vào đi”
“Em tìm anh hả?”
Cố Tư Dật mỉm cười bước vào phòng, nhìn hắn thực sự chẳng khác gì một con chó bự đang vẩy đuôi trước mặt cô.
“EM CẦN ĐƯỢC YÊN TĨNH!!!”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn đám người hầu. À, có vẻ như hắn đã cho hơi nhiều người phục vụ cô rồi….
Cố Tư Dật hiểu ý cô liền lập tức cho người hầu ra ngoài, căn phòng trở nên trống trải và yên tĩnh.
“Dật, em nghĩ mình ở nhà hơi nhiều rồi…”
Ý cô là gì? Không lẽ cô muốn ra ngoài kiếm thằng nào ư??
“Em muốn đi làm lại”
À, hắn quên mất tiêu. Công việc của cô…vì lo chuyện đám cưới bận quá mà cô đã xin nghỉ phép.
“Nhưng mà em vừa mới tỉnh lại…cơ thể vẫn chưa khỏe”
Cô làm gì có bệnh, chỉ là mơ một giấc mơ khốn khiếp thôi.
“Tuần sau em sẽ đi làm”
“….”
Nhìn ánh mắt cương quyết của cô, hắn chỉ đành im lặng ngầm đồng ý một cách miễn cưỡng.
Công việc của cô cũng khá nhàn, chỉ là nhà sửa bản in, có thể làm việc ở nhà cũng được. Vậy cô vừa làm việc vừa ở nhà nghỉ ngơi không phải là một công đôi chuyện hay sao?
“Được rồi, nhưng em làm việc ở nhà đi”
“Hả?”
Làm việc ở nhà sao? Để hắn giám sát cô à?
“Ở nhà bức bối, em muốn làm ở công ty cho vận động một chút”
“Không được!”
“Tại sao???”
“Vì em chưa khỏe!”
“….”
Hắn đúng là làm cô phát điên cơ mà!!!!
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô khiến hắn vô cùng bất lực, cô nhiệt huyết với công việc đến vậy à, hắn lại không biết đấy!
“Không phải lúc trước em ước được ở nhà làm con nhộng nhưng vẫn có tiền sao?”
Con nhộng? Lời nói vu vơ của cô hồi hai đứa còn hẹn hò lúc học đại học mà đến giờ hắn vẫn nhớ ư?
“….Ừ thì đúng là thế nhưng mà bây giờ tư tưởng nó khác rồi, có làm thì mới có ăn chứ, rảnh rỗi thế này cũng chán chết!!!”
“…”
Sao bỗng dưng hắn im lặng thế kia?!?! Bầu không khí ngột ngạt làm cô khó chịu thật!
“Được rồi, nhưng mà em đừng làm quá sức!”
Gì? Cố Tư Dật bỏ qua nhẹ nhàng vậy sao? Kì lạ thật đấy, cơ mà không sao, hắn đồng ý thì lần này cô lại có cơ hội xử đẹp Tiêu Kì rồi.
– ————————–
Đợi Tư Dật rời khỏi phòng, Tiêu Nhã liền lập tức lấy mảnh giấy Lăng Mặc đưa cho cô ra xem.
“Cái gì….”
Đây là bản đồ sao? Còn dấu khoanh màu đỏ đánh dấu vị trí này là….?
Một mảnh bản đồ bị xé rách mất 1/3, cái tên Lăng Mặc này đúng thật là, bộ đưa cái này để đánh đó cô hả???
Tiêu Nhã theo thói quen đưa tay xuống dưới nệm lấy cuốn sổ.
“Quên mất, cuổn sổ bị hắn lấy rồi mà…..ủa?”
Tại sao nó lại nằm đây???
Tiêu Nhã cầm lên, lật qua lật lại, nhìn từng nét chữ bên trong cuốn sổ, đây đúng là sổ của cô mà? Không lẽ hắn chưa từng lấy? A cái đầu óc chết tiệt của cô.
Nhưng cô nào biết, hắn cố tình để cuốn sổ lại chỗ cũ.
Còn….